Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 437: Chương 437




Đồng Khê ở sau lưng lập tức trả lời: “Còn thiếu hai người, Tổng giám đốc Đoàn và Giám đôc Vương. “

“Ừm” Bạch Dương gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Không lâu sau, cửa phòng họp mở ra, Đoàn Hựu Đình dẫn theo Giám đôc Vương †ừ bên ngoài tiến vào.

Ánh mắt của Bạch Dương liếc nhìn Đoàn Hựu Đình: “Tổng giám đốc Đoàn, chú đến trễ rồi.”

Đoàn Hựu Đình không thèm để ý và kéo ghế ngồi xuống: “Chú có một số việc phải nán lại, cháu gái sẽ không so đo chứ?”

Bạch Dương nở nụ cười: “Đương nhiên là không.”

Cô đương nhiên biết Đoàn Hựu Đình cố tình đến trễ, chính là muốn phá ủy uy tín của cô.

Bây giờ, trước tiên cứ để cho ông ta đắc ý một lát, bởi vì ngay lập tức ông ta không thể đắc ý nổi nữa.

“Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì cuộc họp hôm nay chính thức bắt đầu, lần trước…”

Bạch Dương còn chưa dứt lời, đã bị Đoàn Hựu Đình cắt đứt: “Cháu gái, hôm nay là ngày công bố kết quả ghế hợp tác công nghệ năng lượng mới, cháu cũng nên cho mọi người ở đây biết kết quả đi chứ?”

“Đúng vậy, sếp Bạch, nói cho chúng tôi một chút đi, cô có được ghế hợp tác không?” Người bên phe của Đoàn Hựu Đình cũng nhao nhao lên tiếng.

Bạch Dương nhíu mày.

Một lãnh đạo cấp cao ủng hộ cô đập bàn một cái: “Mấy người đủ rồi đấy, cuộc họp vừa mới bắt đầu, những chuyện này có thể đợi lát nữa nói sau được không.”

“Tại sao phải đợi lát nữa mới nói, bây giờ chúng tôi chỉ quan tâm kết quả.” Người của Đoàn Hựu Đình tiếp lời.

Đoàn Hựu Đình càng khinh thường nhìn Bạch Dương: “Cháu gái, nể tình tất cả mọi người đều rất tò mò, cháu vẫn nên nói cho chúng tôi biết trước đi.”

“Đúng vậy, mau nói cho chúng tôi biết đi” Người của ông ta ồn ào theo.

Cả khuôn mặt người cấp cao ủng hộ Bạch Dương đỏ bừng: “Mấy người đừng có quá đáng!”

“Được rồi, Giám đốc Lý, anh ngồi xuống trước đi, nếu bọn họ muốn biết, vậy tôi nói cho bọn họ biết là được rồi. Dù sao cũng phải nói ở cuộc họp hôm nay.” Bạch Dương lạnh lùng nhìn Đoàn Hựu Đình.

Nếu Đoàn Hựu Đình không thể chờ đợi được muốn chia một nửa quyền quản lý cho cô.

Tại sao cô không thành toàn chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Bạch Dương nhếch lên.

Đoàn Hựu Đình nhìn nụ cười của cô, trong lòng hơi hồi hộp, cảm thấy không ổn lắm, sự khinh thường trên mặt ông ta cũng không duy trì được nữa.

Biểu cảm của con nhóc chết tiệt kia, không phải là thật sự giành được ghế hợp tác rồi chứ?

Không, không thể nào, cô chắc chắn là đang giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất luống cuống, đúng vậy, chính là như vậy!

Trong lòng Đoàn Hựu Đình không ngừng phủ nhận, nhưng nắm đấm ở tay ông ta lại siết chặt, đã thể hiện giờ phút này ông ta không bình tĩnh.

Bạch Dương đã nhìn ra, trong lòng cô cười lạnh, sau đó khẽ mở đôi môi đỏ mọng, chậm rãi lên tiếng: “Ghế hợp tác, tôi đã nắm giữ được rồi!”

Câu này vừa thốt ra, những người có mặt ở đây đều kinh hãi.

Bất kể là ủng hộ cô, hay là ủng hộ Đoàn Hựu Đình, đều không thể tin những gì mình vừa nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.