“Đơn hàng nước ngoài này với Thiên Thịnh đang lung lung sắp đổ mà nói rất quan trọng.” Phó Kình Hiên ăn một miếng cơm, vẻ mặt bình tĩnh: “Chúng Tư làm hàng nước ngoài rất tốt nhưng không bằng Du Đồ, cũng không nổi tiếng bằng Du Đồ. Nếu Thiên Thịnh nắm được Du Đồ, hợp tác lâu dài với họ thì không cần phải đi tìm, các bên khác sẽ tự tìm tới cửa, dâng tiền lên cho Thiên Thịnh.”
“Sao em nghe lại thấy có gì đó sai sai?” Trình Minh Viễn sờ cằm: “Anh Hiên đang khai thác mối quan hệ cho ‘vợ cũ’ à?”
Phó Kình Hiên im lặng một lúc, nhẹ giọng bảo: “Khi ly hôn cô ấy không lấy gì cả, nhà cũng không cần, chút việc này coi như là tiền bồi thường cho cô ấy.”
“Vậy anh bồi thường bạc bẽo quá đấy, người ta ở nhà anh sáu năm đó.” Trình Minh Viễn cười hà hà: “Nếu tôi là Bạch Dương, sáu năm qua ngày nào cũng bị mẹ anh sai khiến, cho em 3000 tỷ tiền bồi thường cũng còn ít…”
Trình Minh Viễn còn chưa nói xong, Phó Kình Hiên đã đặt đũa xuống, cầm áo vest trên thành ghế lên: “Tôi về công ty đây.”
Trình Minh Viễn nhìn người đàn ông đang mở cửa rời đi rồi hét vọng theo: “Tôi nói sự thật mà, anh không thích nghe à?’ Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa thật mạnh của Phó Kình Hiên.
“Dập cửa thì dập cửa, dù sao hỏng cửa mình cũng không phải đền.” Trình Minh Viễn nhún vai, sau đó gọi phục vụ vào gọi thêm rất nhiều món.
… Chuyện Vu Y Cơ đến Thiên Thịnh làm loạn bị nhân viên Thiên Thịnh lén quay lại, đăng lên lưu truyền khắp nơi.
Mọi người đều khá bất ngờ, không ngờ Phó Kình Hiên quyết đoán, lạnh lùng nổi tiếng trên thương trường lai có một người mẹ đanh đá chua ngoa như vậy, còn có người xem đoạn cuối bị chỉnh sửa ác ý rồi cảm thấy Bạch Dương quá đáng, dù thế nào cũng không nên đối xử với mẹ chồng cũ như vậy.
Thậm chí còn có người phân tích, Bạch Dương đã sớm cặp kè với người mẫu nam của Công ty giải trí Phạn Âm, ngoại tình trong hôn nhân, bị Phó Kình Hiên phát hiện nên mới ly hôn.
Đủ loại thuyết âm mưu lan khắp giới kinh doanh.
Bạch Dương không có thời gian để ý những lời bàn tán nhàm chán đó, cô đang bận xử lý chuyện của công ty, thứ năm còn tới Nam Giang.
Nhà máy của Du Đồ chiếm vị trí rất lớn trong ngành công nghiệp của Nam Giang.
Sau khi chào hỏi ông chủ của Du Đồ, Bạch Dương đi theo ông ta tham quan xưởng, nhìn nhân viên làm hàng nước ngoài, xem sản phẩm của họ, nói chuyện từ lúc ăn trưa cho tới hai giờ chiều, hai bên mới ký hợp đồng.
Nhìn con dấu của Du Đồ trên bản hợp đồng, Bạch Dương nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cô bắt tay ông chủ Du Đồ: “Lô hàng này đành nhờ bên các ông rồi, sắp đến tết rồi, lúc đó tôi sẽ bảo thư ký gửi ít quà tết tới cho mọi người.”
“Điều nên làm mà, sếp Bạch khách sáo quá.”
Bạch Dương khéo léo từ chối lời mời ăn tối của ông chủ Du Đồ, mua vé về lúc ba giờ chiều.
Bốn rưỡi chiều cô về tới Hải Thành.
Khi ra khỏi lối đi của sân bay, người bên cạnh bước đi vội vàng, vô tình va phải Bạch Dương, suýt nữa làm rơi điện thoại cô.
“Tôi xin lỗi.”
Thấy đối phương xin lỗi, Bạch Dương cũng không so đo, cô nhanh hơn đối phương một bước, nhặt khăn lụa trên đất lên, khi đưa trả lại đúng lúc đối phương ngẩng đầu.
Bạch Dương thấy là người quen bèn khách sáo chào hỏi: “Bà Cố, thật trùng hợp.”
Bà Cố nhìn Bạch Dương, khuôn mặt ôn hoà trầm xuống.
Bà ta nhận lấy khăn lụa trong tay Bạch Dương, chẳng thèm nói một tiếng cảm ơn, ngược lại còn lạnh lùng bảo: “Tối nay chúng tôi sẽ ăn cơm với ba mẹ của Kình Hiên, xác định ngày đính hôn của Kình Hiên với Tử Yên. Nếu cô Bạch đã ly hôn với Kình Hiên rồi, phiền cô tránh xa cậu ấy một chút.”