Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 449: Chương 449




Trình Minh Viễn nhếch môi: “Anh vẫn không biết à, Bạch Dương và Lục Khởi căn bản không yêu nhau, giữa bọn họ chỉ là giả thôi.”

“Cái gì?” Phó Kình Hiên sững sờ: “Giả sao?”

“Không sai.” Trình Minh Viễn gật đầu: “Ánh mắt Bạch Dương nhìn Lục Khởi không hề có chút tình cảm nào, cho nên bọn họ sao có thể ở bên nhau, chẳng qua là để cho bên ngoài nhìn mà thôi.”

Nghe thấy phân tích này của anh ta, Phó Kình Hiên cảm thấy rất có thể là thật, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi vui sướng thật lớn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm nào.

Nhưng rất nhanh, tâm trạng vui sướng của Phó Kình Hiên bị câu nói kế tiếp của Trình Minh Viễn phá vỡ.

Trình Minh Viễn nâng lên cánh tay: “Cho nên tôi muốn theo đuổi Bạch Dương. Kình Hiên, anh cảm thấy thế nào?”

Phó Kình Hiên sắc mặt âm trầm.

Anh cảm thấy thế nào ư?

Anh cảm thấy không ổn chút nào.

Nhưng lời này, Phó Kình Hiên sẽ không nói, rũ đôi mắt xuống, cất lạnh lùng: “Cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi, hỏi tôi làm gì?”

Trình Minh Viễn nhìn anh rõ ràng muốn ngăn cản, nhưng dáng vẻ lại cố nhịn xuống, †rong mắt lóe lên một tia cùng chào hỏi aanh”

“Chào hỏi?” Môi mỏng của Phó Kình Hiên nhấp thành một đường thẳng.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Đúng vậy, dù sao Bạch Dương cũng là vợ trước của anh, cho nên em muốn chào hỏi anh một tiếng.

Đến khi sau này em và Bạch Dương ở bên nhau, anh cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc”

Phó Kình Hiên lạnh lùng lên tiếng: “Cậu cứ như vậy cho rằng mình có thể theo đuổi được Bạch Dương?”

“Thời gian không phụ lòng người mà, chỉ cần em dụng tâm, nhất định có thể làm cô ấy cảm động. Lúc đó, Kình Hiên anh sẽ chúc phúc cho em đúng không?” Trình Minh Viễn nhìn anh.

Phó Kình Hiên môi mỏng giật giật, muốn nói đương nhiên.

Nhưng lời đến khóe miệng lại không cách nào thốt ra được.

Trình Minh Viễn cũng không bất ngờ.

Anh ta biết trong lòng Phó Kình Hiên có Bạch Dương, có thể nói ra lời chúc phúc kia mới lạ đấy.

Trình Minh Viễn để tay trong túi quần: “Được rồi Kình Hiên, lời nên nói em đều đã nói, anh cũng không phản đối em theo đuổi Bạch Dương. Như vậy em hi vọng sau này anh cũng sẽ không lại đến ngăn cản”

“Sẽ không, chuyện của cậu và Bạch Dương, không liên quan tới tôi.” Phó Kình Hiên khuôn mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói.

Trình Minh Viễn cười: “Vậy à? Kình Hiên anh tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay. Nếu sau này lại đến ngăn cản, đừng trách Trình Minh Viễn em không xem anh là bạn bè.

Được rồi, anh ra với vợ sắp cưới của mình đi. Em cũng đi đây, quay về tìm chuyên gia tình yêu hỏi ý kiến một chút, làm sao để theo đuổi con gái. Tạm biệt.”

Anh ta phất phất tay, mở cửa lên xe.

Trình Minh Viễn sở dĩ cùng Phó Kình Hiên nói những lời này, chính là vì muốn thừa dịp Phó Kình Hiên chưa phát hiện ra tình cảm của mình, cắt đứt khả năng Phó Kình Hiên và Bạch Dương có thể ở bên nhau.

Từ đó, dù sau này Phó Kình Hiên phát hiện chính mình cũng yêu Bạch Dương, cũng sẽ vì lời nói hôm nay, trơ mắt nhìn Bạch Dương và anh ta bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.