“Ừm” Tử Yên gật đầu, tay nắm góc áo của Phó Kình Hiên, dáng vẻ sợ hãi không thôi: “Kình Hiên, anh ở bên cạnh em được không.”
Cô ta yếu ớt nhìn anh.
Dù sao bác sĩ Steve đứng về phía cô ta, cô ta cũng không cần lo lắng bác sĩ Steve sẽ nói với anh chuyện cô ta vốn không rối loạn nhân cách phân liệt.
Phó Kình Hiên nhìn Tử Yên sợ hãi, trong lòng mềm nhũn, nắm tay cô ta: “Được, anh không đi, anh ở bên cạnh em.”
Tử Yên cười.
Sau đó bác sĩ Steve bắt đầu thôi miên.
Tử Yên nhắm hai mắt lại dựa vào ghế sofa, giống như đã ngủ.
Phó Kình Hiên nhìn bác sĩ Steve thu lại đồng hồ quả quýt, nhưng vẫn nhìn Tử Yên không nhúc nhích, trong lòng có chút lo lắng: “Bác sĩ Steve, thôi miên có ảnh hưởng đến Tử Yên hay không?”
“Yên tâm đi Tổng giám đốc Phó, sẽ không có ảnh hưởng, cô ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ biến thành một người khác.” Bác sĩ Steve nói.
Phó Kình Hiên híp mắt.
Anh đương nhiên biết một người khác là ai, đó là nhân cách thứ hai của Tử Yên.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nhìn thấy, bây giờ rốt cuộc có thể gặp được sao?
“Cô Cố, cô có thể tỉnh lại” Bác sĩ Steve võ tay ở bên tai Cố Tử Yên.
Bụp!
Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, Tử Yên vốn nhắm mắt lại đột nhiên mở ra ngồi dậy.
Phó Kình Hiên nhìn cô ta, có chút không chắc cô ta là Tử Yên hay là nhân cách thứ hai.
Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì mím môi mỏng, thử gọi một tiếng: “Tử Yên?”
“Anh Phó, em là Tina, em tự đặt tên cho mình” Tử Yên nở nụ cười lẳng lơ, giọng quyến rũ nói.
Phó Kình Hiên nhìn nhân cách thứ hai trước mắt có tính cách hoàn toàn trái ngược với Tử Yên thì im lặng.
Tử Yên đứng lên đi đến trước mặt anh: “Anh Phó, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.
Phó Kình Hiên nhíu mày lùi lại một bước, vẫn không trả lời.
Anh không thích nhân cách thứ hai này, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Ngoại trừ người này quá độc ác thì còn có nguyên nhân không nên lời khác.
Tử Yên nhìn thấy sự chán ghét trong †rong mắt anh, nụ cười trên mặt cứng lại, trong lòng càng oán hận.
Vừa rồi cô ta giả vờ bị thôi miên, tự hỏi phải diễn nhân cách thứ hai không tồn tại kia thế nào, cô ta suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định diễn bản chất thật của mình.
Không sai, lúc này dáng vẻ này mới là tính cách thật sự của cô ta, bình thường cô ta chỉ đang giả vờ mà thôi, nhưng cô ta không ngờ Phó Kình Hiên chán ghét bản chất thật của cô tal Tử Yên cụp mắt, đè xuống sự căm hận trong lòng, sau đó cười lằng lơ nhìn Phó Kình Hiên: “Anh Phó, anh nhìn em như thế làm cho em đau lòng lắm đó.”
“Vì sao cô nhắm vào Bạch Dương nhiều lần như thế?” Phó Kình Hiên không để ý đến cô ta giả vờ đau khổ, mím môi lạnh giọng hỏi.