Tử Yên võ trán: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi, bác sĩ Steve vừa thôi miên em để đánh thức nhân cách thứ hai, Kình Hiên, nhân cách thứ hai của em đã xuất hiện hả?”
“Ừm, ra rồi” Phó Kình Hiên gật đầu.
Ánh mắt của Gố Tử Yên lãng tránh: “Vậy… Cô ta thế nào rồi?”
Phó Kình Hiên nhíu mày, cũng không có trả lời.
Cố Tử Yên thấy thế, giả vờ làm ra dáng vẻ bất an: Kình Hiên à, có phải cô ta thật sự rất không tốt, rất xấu xa có đúng vậy không?”
“Được rồi Tử Yên, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Phó Kình Hiên xoa tóc cô ta nói: “Anh sẽ để cho bác sĩ Steve cố gắng điều trị cho em, diệt trừ đi cái nhân cách kia.”
“Diệt trừ sao? Cố Tử Yên dường như có vẻ bị dọa cho sợ hãi, che miệng lại: “Vì sao phải diệt trừ chứ? Không phải đã nói là sẽ dung hợp được hay sao?”
“Không thể dung hợp được nữa, nhân cách thứ hai của em quá ác, anh lo là sau khi hợp nhất thì tính cách của em cũng sẽ thay đổi theo.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.
Cố Tử Yên gật đầu: “Như vậy sao, em biết rồi, vậy thì cứ nghe theo lời của Kình Hiên anh đi.”
Cô cụp mi xuống rồi nắm chặt lòng bàn †ay.
“Sơ chẩn kết thúc rồi sao?” Lâm Diệc Hàng dừng bước lại, nhìn hai người rồi hỏi.
“Kết thúc rồi, Diệc Hàng à, sao anh lại ở đây vậy?” Cố Tử Yên cười nói.
Lâm Diệc Hàng đút hai tay vào túi áo khoác trắng: “Ca phẫu thuật ngày hôm nay của tôi cũng đã kết thúc. Tôi nghĩ là các người đang ở đây nên mới tới đây nhìn thử, tình hình của Tử Yên thế nào rồi?”
Anh nhìn về phía Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên xoa ấn đường: “Có hơi nghiêm trọng, nhân cách thứ hai đã quá thành thục rồi, tuổi tác còn lớn như Tử Yên nữa.
“Thật sao? Vậy xem ra cũng khá nghiêm trọng.” Kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu, rồi anh hỏi: “Vậy tiếp theo hai người định làm gì hả?”
Đôi đầu ngón tay của Cố Tử Yên chọt chọt vào nhau: “Kình Hiên nói, sẽ giết chết cô ấy.”
“Thật vậy à? Kình Hiên?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày.
Phó Kình Hiên hất cằm lên: “Đúng vậy, nhân cách kia không cách nào giữ lại được nữa.
Cố Tử Yên cúi đầu xuống, khiến cho người ta khó nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô.