Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 468: Chương 468




Nhà họ Mạnh tuy rằng có tiền nhưng tùy tiện mua một bộ lễ phục cả 3 tỷ thì đương nhiên là không có khả năng rồi.

Mạnh San cũng ý thức được tình cảnh của bản thân, nên sau khi Bạch Dương ở †rước mặt mọi người vạch trần chuyện cô mua không nổi lễ phục, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt mày đỏ bừng.

Trần Thi Hàm châm chọc không thương tiếc: “Yo, nhìn thấy cô vừa rồi kiêu ngạo như thế nào, tôi còn tưởng rằng cô rất giàu có chứ, nhưng hóa ra chỉ là thứ cáo mượn oai hùm mà thôi.”

“Cô… Đôi mắt của Mạnh San đỏ bừng vì tức giận.

Cố Tử Yên vỗ vai cô ta rồi nhìn Trần Thi Hàm cười nói: “Cô Trần à, Tiểu San không mua được, nhưng tôi có thể mua tặng cho cô ấy, còn cô nha, không biết cô Bạch có mua tặng cho cô không?”

“Tử Yên.” Mạnh San vui mừng khôn xiết khi thấy Cố Tử Yên nói giúp cô.

Nhất là khi nghe được Cố Tử Yên sẽ tặng lễ phục cho mình thì càng xúc động hơn.

“Tôi không cần quà từ sếp Bạch làm gì, đơn giản là vì tôi có thể mua được mà” Trần Thi Hàm lấy ra một tấm thẻ kim cương rồi quơ qua quơ lại.

Cố Tử Yên nhận ra đó là tấm thẻ kim cương của ngân hàng Quốc gia, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó nó thì biến thành trầm tư.

Thẻ kim cương tuy không phải là thẻ hiếm nhưng cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sở hữu, người bình thường mà sở hữu được thì giá trị con người cũng tâm khoảng hàng trăm tỷ.

Trần Thi Hàm này chẳng qua cũng chỉ là trưởng bộ phận tài vụ mà thôi, lại có được thẻ kim cương, rốt cuộc thì cô ta có thân phận gì chứ?

Nhưng dù thân phận của cô ta là gì đi nữa, cũng chỉ có được chiếc thẻ kim cương mà thôi, khẳng định địa vị của cô ta chắc chắn không cao như vậy đâu.

Nghĩ như vậy, Cố Tử Yên không thèm quan tâm nữa, đưa mắt quay lại nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, cô thật sự không định nhường bộ lễ phục này cho tôi sao?”

Bạch Dương hờ hững nhìn cô: “Ở đây có nhiều lễ phục như vậy, cô nhất định phải lấy cho bằng được cái trong tay tôi sao, ai cũng nhìn ra là cô đang muốn cướp mà, đã là cướp mà còn muốn nói thành nhường, đúng thật là da mặt dày đấy”

Nghe được lời châm chọc này, vẻ mặt của Cố Tử Yên trầm xuống, cô ta lại nhanh chóng cười: “Cô Bạch nói là tôi ăn cướp, vậy thì cho là vậy đi, nhưng mà tôi thực sự thích bộ lễ phục kia nên xin cô Bạch đây từ bỏ.”

“Nếu tôi nói không được thì sao nào”

Bạch Dương đối diện nhìn cô ta.

Trần Thi Hàm cũng nói: ‘Đúng vậy, nếu chúng tôi không cho cô thì sao, chẳng lẽ cô muốn giết chúng tôi hả.”

“Tất nhiên là không rồi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu.” Cố Tử Yên trả lời.

Ngụ ý chính là.

Bộ lễ phục này, cô ta nhất định phải có được nó.

Bạch Dương nhìn thấy tham vọng trong mắt của Cố Tử Yên, cô hiểu Cố Tử Yên chỉ muốn chống lại cô và ngăn cản cô lấy bộ lễ phục này mà thôi, sau khi hơi nheo mắt, cô nhếch môi: “Được rồi, nếu cô đã muốn thì tôi sẽ đưa cho cô.”

“Sếp Bạch?” Trần Thi Hàm không thể tin được mà nhìn về phía Bạch Dương.

Cố Tử Yên và Mạnh San đồng thời nở nụ cười.

“Vậy cảm ơn cô Bạch nhiều.” Cố Tử Yên cũng nhìn Bạch Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.