Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 479: Chương 479




Đôi mắt Bạch Dương hơi lóe lên: “Cố Việt Bân không muốn Cố Tử Yên thừa kế Tam Thịnh.”

“Đúng vậy, chỉ có đáp án này mới có thể giải thích được hành vi giải tán đội ưu tú đó của Cố Việt Bân. Tôi đoán, Cố Việt Bân muốn bồi dưỡng Cố Mạn Tình, Cố Tử Yên biết được điều này, vì vậy cô ta phải nhanh chóng tìm được Cố Mạn Tình trước, đuổi Cố Mạn Tình đi.” Trình Minh Viễn vừa nói vừa xoa cằm.

Bạch Dương nhếch môi giễu cợt: “Cho dù không liên quan đến quyền thừa kế của Tam Thịnh và gia tộc họ Cố, tôi tin rằng Cố Tử Yên cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ mà xem, Cố Mạn Tình đã bị tách khỏi vợ chồng Cố Việt Bân lúc còn rất nhỏ, Cố Việt Bân và vợ nhất định sẽ chú ý bù đắp cho Cố Mạn Tình nhiều hơn, thậm chí có thể bỏ qua Cố Tử Yên, vì thế anh nghĩ Cố Tử Yên có thể chịu đựng được không? “

“Cô nói cũng đúng.” Trình Minh Viễn gật đầu, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng: “Bạch Dương, tôi đột nhiên có một ý kiến hay.

“Một ý kiến hay?” Bạch Dương đầy hứng thú.

Trình Minh Viễn ho nhẹ một tiếng: “Trong điện thoại khó mà nói chuyện, chúng ta ra ngoài nói.”

Bạch Dương nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ, bên ngoài trời đã tối, cô định từ chối.

Ở đầu dây bên kia Trình Minh Viễn dường như đã đoán được, anh ta lên tiếng trước: “Ngày mai tôi đi nước ngoài, không có thời gian, cho nên muốn nói cũng chỉ có hôm nay, hơn nữa những gì tôi muốn nói với cô đều không quá dài, dài quá sẽ không còn ý nghĩa.”

Nghe vậy, Bạch Dương cắn môi dưới, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, nói chuyện ở đâu?”

Trình Minh Viễn nghe cô đồng ý, kích động nắm chặt tay, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh: “Công viên giải trí thì sao?”

Đi vào trong đó hẹn hò, hẳn là không Tồi.

Nghe nói con gái thích đến những chỗ như vậy.

“Công viên giải trí2” Bạch Dương khóe miệng giật giật:’Nói chuyện thôi, tùy tiện †ìm quán cà phê không phải được rồi ư?

Sao lại tới nơi như vậy?”

Ánh mắt Trình Minh Viễn chột dạ nhìn nơi khác: “Chủ yếu là do anh họ và chị dâu của tôi đi công tác nên để con trai của bọn họ cho tôi. Thằng nhóc đang nháo nhào đòi đi công viên giải trí, cho nên Bạch Dương, cô giúp tôi đi…làm ơn, làm ơn. “

Bạch Dương nghe lời cầu xin đáng thương của anh ta, xoa xoa lông mày: “Được rồi, đi thôi.”

Trên mặt Trình Minh Viễn lộ ra một nụ cười thành công: “Được, vậy tôi tới đón cø.

“Không cần, tôi lái xe qua đó nhanh hơn, gặp nhau ở lối vào công viên.” Bạch Dương cười nói.

Trình Minh Viễn ừ hai tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Anh ta đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đi xuống phòng khách dưới lầu, bế cháu trai nhỏ đang chơi xếp hình trên sofa lên, hôn thật mạnh: “Đậu Đậu, đi thôi, chú dẫn cháu đi công viên chơi.”

Đậu Đậu chán ghét lau mặt: “Cháu không đi, công viên có cái gì vui, ở nhà chơi xếp hình vui hơn.”

Nghe vậy, trước kia Trình Minh Viễn có bao nhiêu hài lòng với sự im lặng của Đậu Đậu, giờ lại ghét bỏ bấy nhiêu.

Anh ta ôm thằng nhỏ bước ra ngoài: “Không được, cháu phải đi. Vì chung thân đại sự của chú, vì chú cháu phải hi sinh một chút.”

“,. Không!” Đậu Đậu hét lên.

Bạch Dương không biết Trình Minh Viễn ra ngoài nói chuyện với cô, nhưng thật ra là có mục đích khác.

Sau khi cúp điện thoại, cô lái xe đến công viên giải trí.

Đến nơi thì đã gần tám giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.