Bên cạnh Bạch Dương có quá nhiều người đàn ông, Trình Minh Viễn hoàn toàn không có điểm nổi bật gì, nể tình là bạn bè nên thay vì sau này lại tổn thương, chỉ bằng bây giờ anh giúp Trình Minh Viễn cắt đứt ý nghĩ của anh ta càng sớm càng tốt.
“Nhưng cháu trai của Trình Minh Viễn không đi, vẫn còn ở chỗ cô Bạch” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương đang kéo tay Đậu Đậu, đang đi về phía cửa vào chén trà xoay tròn, hơi hao tổn tâm trí nói.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng lúc anh Trình đi sẽ dẫn theo thằng nhóc kia đi cùng, sau đó cô Bạch ở một mình cũng sẽ về thôi, bọn họ chia rẽ được cô Bạch và anh Trình thì đạt được mục đích rồi.
Nhưng bây giờ…
Trợ lý Trương gãi đầu.
Bạch Dương và ngài Trình bị tách ra rồi, nhưng thằng nhóc này là sao đây, tại sao lại ở bên cạnh cô Bạch thế này.
Lễ nào lát nữa, Ngài Trình lại quay lại?
Nghe thấy câu nói của trợ lý Trương, mặt Phó Kình Hiên đen lại.
Bạch Dương còn chưa định về sao?
Trình Minh Viễn còn để đứa nhỏ ở bên cạnh Bạch Dương là thế nào?
“Bây giờ bọn họ đang ở đâu?” Phó Kình Hiên mím môi hỏi.
Trợ lý Trương đáp: “Bọn họ ở chỗ trò đu quay tách trà, cô Bạch chơi cùng Đậu Đậu rất vui vẻ”
Vui vẻ…
Lông mày của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên.
Nhưng sau khi đến đây hôm nay, cậu nhóc phát hiện, nơi này thực sự rất vui.
Bạch Dương nhìn thấy Đậu Đậu buông lỏng tay vịn, vội vàng ôm lấy cậu nhóc: “Đậu Đậu cẩn thận một chút, đừng buông †ay vịn, rất nguy hiểm, mau nắm chặt lấy.”
Tuy là trò đu quay tách trà này không nguy hiểm như các trò khác.
Nhưng mà là trẻ con mà, vẫn phải cẩn thận một chút.
“Vâng ạ, thím.” Đậu Đậu nghe lời, nắm lấy tay vịn.
Chơi xong một vòng, Đậu Đậu vẫn còn chưa thấy đã.
Bạch Dương thấy vậy, chỉ có thể cùng Đậu Đậu chơi thêm một vòng nữa.
Thêm một lượt này, Đậu Đậu có chút thỏa mãn, sờ bụng: “Thím à, Đậu Đậu hơi đói rồi”