Không cần suy nghĩ thêm nữa, Bạch Dương vội vàng lắc đầu, ném bay suy nghĩ trong đầu.
Phó Kình Hiên để ngón tay cái dưới cằm, suy nghĩ hai giây, cũng không nghĩ ra đây là trò chơi gì, xoa lông mày: “Hỏi Giám đốc đi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Bạch Dương gật đầu.
Nếu đúng với những gì cô nghĩ, cô cũng có thể yêu cầu người Giám đốc thay đổi quy tắc.
Vì vậy, Bạch Dương đã gọi Giám đốc đến.
Giám đốc nghe xong mỉm cười đáp: “Trò chơi này rất đơn giản, đó là tôi đặt một lá bài poke lên môi bé, sau đó mẹ cũng dùng môi dán vào mặt còn lại của lá bài và lấy nó ra khỏi miệng đứa trẻ. Tiếp nhận lá bài, chuyền cho bố, sau đó bố lại chuyền cho mẹ, mẹ chuyền lại cho bé, nếu không bị rơi là vượt qua. “
Nghe vậy, Phó Kình Hiên khẽ cau mày.
Bạch Dương gật đầu, tỏ vẻ cô đã hiểu: “Thì ra là như vậy.”
Nghe nói không cần hôn môi, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng sau đó lại nghĩ, đây được coi là một nụ hôn gián tiếp, cô vẫn không thể chịu đựng được.
“Giám đốc, có thể đổi trò chơi được không?” Bạch Dương nhìn Giám đốc hỏi.
Phó Kình Hiên nheo mắt lại, nhìn về phía Bạch Dương, chính anh cũng không biết có bao nhiêu mất hứng.
Cô ấy yêu cầu đổi trò chơi.
Cô không muốn tiếp xúc với anh?
“Không được đâu ạ.” Giám đốc cười xấu hổ: “Trò này lúc đầu đã chuẩn bị xong đạo cụ, bây giờ cũng đã công khai, thay đổi trò chơi đột ngột sẽ chỉ khiến mọi người nghỉ ngờ uy tín của nhà hàng chúng tôi, vì vậy xin hãy thông cảm cho tôi.”
Nói xong anh ta bước đi.
Anh ta sợ nếu ở lại lâu hơn nữa thì cô gái này sẽ năn nỉ anh ta.
Nhìn thấy bóng dáng Giám đốc biến mất, Bạch Dương xoa xoa thái dương, biết rằng không thể thay đổi trò chơi.
Đây là chuyện gì vậy chứ!
“Nếu cô không muốn chơi, chúng ta có thể rút lui.” Đột nhiên, giọng nói của Phó Kình Hiên truyền vào tai cô.
Hai mắt Bạch Dương chớp chớp, có chút động tâm.
Phó Kình Hiên nhìn thấy, trong lòng càng tức giận, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Anh nói có thể rút lui, cô thật sự nghĩ muốn từ bỏ.
Cô ấy không muốn ở cạnh anh phải không?
Đậu Đậu lúc này cũng nhìn ra vẻ do dự của Bạch Dương, nắm lấy tay cô, ngước nhìn: “Mẹ, Đậu Đậu muốn mô hình Gundam đó, nó là phiên bản giới hạn, bên ngoài không có chiếc nào cao như vậy.”
Bạch Dương nhìn khu vực giải thưởng đối diện, Gundam cao 50 cm, thở dài.
Sau đó, cô ngồi xổm xuống và mỉm cười với Đậu Đậu: “Được rồi, chúng ta cố gắng để lấy được nó.”
“Cảm ơn mẹ” Đậu Đậu hôn lên má cô.
Bạch Dương mở to mắt, tựa hồ bị nụ hôn làm cho giật mình, sờ sờ mặt chậm chạp không đứng dậy.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Phó Kình Hiên đen lại, nhìn Đậu Đậu như thế này, sao lại không vừa mắt lắm.
Tiểu quỷ này sao lại bất lịch sự như vậy, sao có thể tùy tiện hôn người khác.