Bạch Dương gật đầu: “Đương nhiên, bác sĩ cũng đã ở đây rồi, chắc chắn sẽ không để chú Phó có chuyện gì.”
Trên thực tế cô cũng không dám đảm bảo.
Nhưng vì không để lại bóng ma tâm lý trong lòng Đậu Đậu, cô chỉ đành nói như thế.
Đậu Đậu ôm chân cô, vùi mặt vào chân cô: “Sau này cháu sẽ không bướng bỉnh đòi những món đồ chơi đó nữa.”
Bạch Dương ngồi xổm xuống, ôm lấy Đậu Đậu: “Được rồi Đậu Đậu, đừng lo lắng, không phải lỗi của cháu, chúng ta đều không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy mà.”
Đậu Đậu không nói gì mà chỉ ôm chân cô chặt hơn.
Bạch Dương hơi đau lòng cho đứa bé này.
Phó Kình Hiên bị thương khiến cậu nhóc rất sợ hãi.
Cũng khiến cậu nhóc cảm thấy khó chịu.
Nghĩ rồi Bạch Dương hôn lên trán Đậu Đậu, hy vọng có thể an ủi được cậu.
Phó Kình Hiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú sa sầm, bỗng nhiên anh rên lên một tiếng.
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sao thế?”
“Không sao, chỉ là chân đau thôi.” Phó Kình Hiên rũ mi đáp.
Bạch Dương đưa mắt nhìn bác sĩ, thấy bác sĩ đang xoa bóp mu bàn chân cho Phó Kình Hiên bèn vội nhắc nhở: “Bác sĩ có thể nhẹ một chút được không, vừa nãy anh ấy nói đau.”
Bác sĩ dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Kình Hiên, bỗng chốc cảm thấy khó hiểu.
Anh ta không mạnh tay, sao lại đau được!
Mà nhìn vẻ mặt quý ông này cũng không có vẻ gì là đau đớn.
Bác sĩ lắc đầu không nghĩ nhiều, cảm thấy chỉ là vợ lo cho chồng nên mới bảo mình nhẹ tay.
Thôi được rồi, nhẹ thì nhẹ.
Bác sĩ thở dài, tiếp tục xoa bóp.
Xoa bóp một lúc, bác sĩ mới mở hộp thuốc tìm thuốc để băng bó cho Phó Kình Hiên. . Bạn có biết trang truyện ~ TгЦмtгuуe Л.V Л ~
Bạch Dương vỗ lưng Đậu Đậu, sau đó đứng dậy: “Bác sĩ, chân anh ấy thế nào?
Không ảnh hưởng đến xương chứ?”
Bác sĩ vừa sát trùng chân cho Phó Kình Hiên vừa đáp: “Cô cứ yên tâm, chân anh nhà vẫn ổn, không ảnh hưởng đến xương, nhưng dây chẳng và gân dưới da bị căng, nghỉ ngơi dưỡng thương mười ngày nửa tháng sẽ ổn thôi.”
Nghe vậy, Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Anh không có vấn đề gì lớn, sự áy náy trong lòng cô tự nhiên cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Mặc dù lúc đó anh tự cứu mình, thuận tiện cứu luôn cả cô, nhưng dù sao anh cũng đã cứu cô, nếu chân anh có làm sao thì cô sẽ thấy có lỗi lắm.
Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương đang cười, ánh mắt anh tối lại, Cô đang vui mừng cho anh sao?
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Bạch Dương quay đầu nhìn sang: “Sao vậy?
“Không có gì.” Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên, anh trầm giọng đáp.
Bạch Dương nhún vai, quay đi chỗ khác.