Lục Khởi và Trình Minh Viễn nghe vậy thì liếc nhau. Advertisement
Lục Khởi mở miệng trước: “Vì sao em đột nhiên không đành lòng?”
Trình Minh Viễn cũng nhìn cô.
Bạch Dương cúi đầu: “Có lẽ em không thể nhẫn tâm được”
“Tôi có thể hiểu được, dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, nhưng mà Bạch Dương, hiện tại phẫu thuật đã được chuẩn bị xong, cô có hối hận cũng không còn kịp rồi, cô chỉ có thể phá thai” Trình Minh Viễn nghiêm túc nói.
Anh ta thích cô nhưng không có nghĩa anh ta hy vọng cô mang thai con của người khác. Advertisement
Cho nên anh ta ước gì đứa nhỏ này biến mất.
Lục Khởi cũng giống vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy bé cưng, em nhớ lại lúc trước em đã nói thế nào, em nói em không yêu đứa nhỏ này, không muốn sinh con cho một người đàn ông không quen biết, càng không hi vọng con của mình trở thành con riêng không được mẹ yêu mà ba lại không nhận mình, để đứa bé đến thế giới này chịu khổ, không bằng đừng sinh nó ra.”
Tay Bạch Dương đặt ở trên bụng dần siết chặt lại.
Đúng vậy, lúc đầu cô đã nói như vậy.
Sao cô có thể thấy Đậu Đậu đáng yêu mà khiến đứa nhỏ này phải chịu đựng sự xem thường của người khác chứ.
Bạch Dương suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt cười nói: “Đúng vậy, hai người đã thức tỉnh tôi, tôi đi vào trước.”
Hai người Lục Khởi và Trình Minh Viễn nghe thấy Bạch Dương quay về suy nghĩ lúc trước thì thở phào nhẹ nhõm.
“Được, bọn anh chờ em ở bên ngoài.”
Lục Khởi vỗ vai Bạch Dương.
Bạch Dương mím môi ừ một tiếng, sau đó đi vào phòng giải phẫu.
Cô vừa đi vào không lâu thì một bác sĩ mang theo mấy y tá cũng đi vào.
Trình Minh Viễn nhìn bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục, đội mũ phẫu thuật và đeo khẩu trang kín mít thì nghi ngờ xoa cằm.
“Anh sao vậy?” Lục Khởi nhìn dáng vẻ của anh ta, không nhịn được hỏi một câu.
Ánh mắt của Trình Minh Viễn nhìn cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đóng lại: “Vừa rồi bác sĩ kia có vẻ rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi”
Lục Khởi không cho là đúng: “Nói không chừng lúc anh tới đã gặp qua bác sĩ đó.”
“Anh nói cũng đúng.” Trình Minh Viễn không nghĩ ra được đã gặp ở đâu nên gật đầu nói, sau đó không nghĩ tiếp nữa mà ngồi xuống ghế chờ.
Lúc này tiếng bánh xe lăn truyền đến.
Lục Khởi và Trình Minh Viễn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên đến đây, vẻ mặt của hai người khác nhau.
“Kình Hiên, anh đến rồi” Trình Minh Viễn sâu xa chào hỏi.
Phó Kình Hiên gật đầu.
Lục Khởi không nghe ra được chỗ nào không đúng, cau mày khó chịu nói: “Phó Kình Hiên, anh tới làm gì?”