Không ngờ cô tỉnh lại sau thời gian ngắn như vậy.
Điều này rõ ràng không khoa học. Advertisement
“Sao vậy bảo bối?” Lục Khởi nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương cố nén kinh ngạc trong lòng, lắc đầu: “Em không sao, chỉ hơi kinh ngạc vì em tỉnh lại nhanh như vậy thôi.
Đúng rồi, em làm phẫu thuật…”
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng sờ về phía bụng mình. Advertisement
Không đau!
Thảo nào cô cứ cảm thấy mình quên gì đó. Đó chính là trên bụng không có cảm giác đau đớn gì.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ do gây tê cục bộ? Cho nên mình mới tỉnh lại nhanh như vậy?
Nhưng cũng không đúng. Nếu gây tê cục bộ, mình phải ngủ mới đúng chứ?
Bạch Dương càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, vội vàng vén chăn đắp trên người lên, nhấc vạt áo nhìn về phía bụng.
Cô nhìn thấy bụng mình không có vết thương nào, càng cảm giác kỳ lạ hơn: “Rốt cuộc em có làm phẫu thuật không vậy?”
Cô nghỉ ngờ, nhìn về phía Lục Khởi.
Lục Khởi nhất thời nhìn không rời mắt khỏi phần bụng trắng trẻo, mêm mại của cô, tròng mắt cũng sắp rơi ra rồi.
Anh ta nghe được câu hỏi của cô, mới ho khẽ một tiếng, thu lại vẻ mặt ngốc nghếch của mình, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là chưa.”
“Chưa à?” Bạch Dương lập tức ngồi dậy, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Tại sao?”
“Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của em dạo này không tốt, tạm thời không thích hợp để làm phẫu thuật, cho nên chưa làm, chờ qua một thời gian ngắn nữa, điều trị tốt cho cơ thể của em rồi mới làm.” Lục Khởi giải thích.
Bạch Dương mấp máy môi: “Hóa ra là vậy.
Cô cúi đầu, xoa bụng, trên mặt hơi rầu Qua một thời gian ngắn nữa mới làm phẫu thuật, cô cũng không biết tới lúc đó mình có thể hạ quyết tâm không.
Bởi vì lúc vừa nghe được đứa trẻ vẫn còn, cô tự nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Bạch Dương, cô tỉnh rồi à?” Lúc này, giọng nói của Trình Minh Viễn từ ngoài cửa vọng vào.
Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta, “Ừ” một tiếng.
Trình Minh Viễn mỉm cười bước vào: “Cô vẫn tỉnh lại khá nhanh đấy. Tôi vừa qua làm thủ tục ra viện cho cô thì cô đã tỉnh rồi.
“Cảm ơn, anh vất vả rồi.” Bạch Dương nhìn anh ta mỉm cười.
“Không vất vả, tôi chỉ đi một chuyến thôi.” Trình Minh Viễn khoát tay, sau đó lại nói: “Nếu cô đã tỉnh rồi, vậy hãy ra viện trước đã.”
Bạch Dương vừa muốn gật đầu, lại nghe có người gõ cửa phòng bệnh.
Ba người nhìn qua. Đó là Lâm Diệc Hàng mặc áo blouse trắng.
Anh ta thấy ba người đều nhìn mình thì đặt tay xuống, lại đút vào trong túi áo blouse: “Cô tỉnh rồi?”