Trình Minh Viễn lại hỏi: “Đúng rồi, vì sao ban nãy Lâm Diệc Hàng muốn ôm cô?” Advertisement
“Không cần nói nữa, chắc chắn là nhìn trúng vẻ đẹp của cục cưng rồi.” Lục Khởi mặt đầy tức giận, nói.
Kế tiếp nghĩ tới gì đó, anh ta vỗ đùi nói: “Anh biết rồi, anh ta vì nhìn trúng vẻ đẹp của cục cưng cho nên mới nói muốn bảo Vệ cục cưng.”
Bạch Dương và Trình Minh Viễn nghe được câu này thì cùng trợn mắt.
“Sao có thể chứ” Trình Minh Viễn cạn lời, nói: “Nếu Lâm Diệc Hàng thật sự có cảm giác với Bạch Dương thì đã sớm có khi Bạch Dương vào phòng phẫu thuật rồi, làm gì còn phải đợi đến tận bây giờ?” Advertisement
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm nhận được, Lâm Diệc Hàng ôm tôi là vì kích động. Cảm giác kích động khi tìm được người quan trọng cũng giống như người bạn lâu năm không gặp, đột nhiên nhìn thấy đối phương, dưới tình huống khẩn cấp sẽ không nhịn được muốn ôm đối phương.”
“Cô nói như vậy, tôi nhớ ra rồi.” Trình Minh Viễn đột nhiên trợn trừng mắt.
Bạch Dương và Lục Khởi nhìn anh ta: “Anh nhớ ra gì?”
Trình Minh Viễn trả lời: “Hai người có còn nhớ hay không, ban nãy Lâm Diệc Hàng nói với Bạch Dương: Cô vẫn lương thiện như thế, điều này còn chứng tỏ, anh †a đã nhận ra Bạch Dương từ sớm, chỉ là ban nãy mới nhớ ra mà thôi.”
“Chẳng lẽ..” Bạch Dương đứng thẳng người, theo bản năng xoa nốt ruồi son trên Cổ tay.
Lục Khởi vội hỏi: “Cục cưng, có phải em biết gì rồi hay không?”
Bạch Dương “ừ” một tiếng: “Sau khi các anh đi ra ngoài, Lâm Diệc Hàng từng hỏi em, nốt ruồi này làm sao mà có? Sau đó anh ta lại hỏi em, năm mười tuổi có từng cứu một cậu bé hay không? Bây giờ xem ra, cậu bé đó chính là anh ta.”
Năm mười tuổi, vì ngày giỗ của mẹ, cô lật tấm ảnh của mẹ nhưng không ngờ mẹ kế vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, đánh cô một trận. Cô đau lòng chạy ra khỏi nhà, đi đến công viên mà mẹ mình thích tới nhất.
Sau đó, ở trong công viên, cô nghe thấy có người đang kêu cứu. Cô đi tới nhìn, phát hiện là một cậu bé chạc tuổi mình bị rơi xuống nước. Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, tìm cây gậy gỗ cứu cậu bé đó lên.
Đương nhiên, quá trình giải cứu không hề dễ dàng, bởi vì quá nhỏ, sức lực có hạn, suýt nữa cô cũng rơi cùng xuống hồ, may mà cuối cùng kết quả vẫn rất tốt.
Chỉ là cô không ngờ, cậu bé đó lại chính là Lâm Diệc Hàng.
Nghe xong lời Bạch Dương nói, Trình Minh Viễn và Lục Khởi lập tức hiểu ra.
“Hóa ra là như vậy, cô chính là người có ơn với Lâm Diệc Hàng. Chẳng trách anh ta lại kích động ôm cô như vậy, lại còn muốn bảo vệ cô” Trình Minh Viễn xoa cằm, nói.
Lục Khởi khẽ “hừ”: “Cho dù anh ta nói như vậy, anh cũng không tin anh ta sẽ thật sự vì cục cưng mà đi đối phó với Cố Tử Yên.
Trình Minh Viễn gật đầu: “Cũng đúng, anh ta đối xử với Cố Tử Yên thật sự rất tốt, †ốt đến mức gần như có thể bỏ ra mọi thứ VÌ cô ta.”
Bạch Dương khẽ cười: “Các anh lo lắng gì chứ, em và Lâm Diệc Hàng vốn không thân, cho dù em từng cứu anh ta nhưng cũng chưa từng nghĩ muốn anh ta báo đáp, trước đây không, bây giờ cũng không.
Em cũng không có ý định kết giao với anh †a, cho nên anh ta làm gì, căn bản không liên quan tới em.”
“Cũng đúng.” Hai người đàn ông cùng gật đầu.
Sau đó, Bạch Dương không ở lại bệnh viện thêm nữa mà lập tức ra viện.
Cô vừa mới đi khỏi, ngay sau đó Phó Kình Hiên bèn nhận được tin tức.
“Biết rồi” Phó Kình Hiên cúp điện thoại, gọi trợ lý Trương tới.