Phó Kình Hiên thu lại suy nghĩ, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên.”
“Em xin lỗi, Kình Hiên, em đã hiểu lâm anh, em còn tưởng rằng anh mua lại đưa cho cô Bạch chứ” Cố Tử Yên trả chiếc cho Phó Kình Hiên. Advertisement
Cố Việt Bân nở nụ cười: “Nếu là hiểu lầm thì nói ra cũng tốt”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó vô thức dùng ngón cái lau chiếc nhẫn một lần.
Sau khi anh lau xong thì mới ngạc nhiên, mình lại ghét bỏ Tử Yên làm bẩn chiếc nhãn.
“Kình Hiên?” Cố Tử Yên đưa tay lắc trước mặt Phó Kình Hiên. Advertisement
Phó Kình Hiên lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
“Em còn muốn hỏi anh bị sao vậy, sao anh lại đột nhiên ngây ra.” Cố Tử Yên nhìn anh hỏi.
Phó Kình Hiên cúi xuống lạnh nhạt nói: “Không sao, anh chỉ nghĩ đến một số chuyện mà thôi, đúng rồi, Tử Yên, sao em lại muốn mua chiếc nhẫn này?”
Anh cất chiếc nhẫn vào trong túi, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên tủi thân cúi đầu xuống: “Không phải bởi vì Kình Hiên không muốn tặng nhẫn cho em sao, không phải nói kết hôn mới đưa, cho nên em nhìn thấy cô Bạch quyên góp chiếc nhãn này, lại nghĩ anh cũng có một chiếc, cảm thấy mua lại sẽ tạo thành một cặp, cũng coi như là anh †ặng em, vì thế em mới đấu giá.”
Thì ra là như vậy.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.
Anh còn tưởng rằng cô ta cố ý nhắm vào Bạch Dương.
“Tôi nói này, Kình Hiên.” Cố Việt Bân xụ mặt, không vui nhìn Phó Kình Hiên: “Mặc dù Tử Yên và cậu chưa chính thức đính hôn, nhưng lần trước Bạch Dương phá lễ đính hôn, cậu đã tuyên bố với bên ngoài, Tử Yên là vợ sắp cưới của cậu, nếu là vợ sắp cưới, dù sao cũng phải tặng một chiếc nhẫn chứ, cậu lại không đưa gì, người khác cũng sẽ chê cười Tử Yên.”
“Ba, đừng như vậy, Kình Hiên có suy nghĩ của mình, chúng ta đừng ép anh ấy.”
Cố Tử Yên kéo tay Cố Việt Bân, vội vàng khuyên nhủ. Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Sau đó cô ta vẫn không quên áy náy nhìn về phía Phó Kình Hiên, dáng vẻ sợ anh tức giận: “Em xin lỗi, Kình Hiên, anh đừng để ý.
“Không sao, bác trai nói rất đúng, anh nên tặng cho em một chiếc nhẫn.” Giọng Phó Kình Hiên lạnh lùng trả lời.
Sở dĩ anh vẫn luôn không đưa nhẫn cho Tử Yên là vì không muốn, vì thế mới cố ý nói kết hôn mới đưa.
Ngay cả anh cũng biết vì sao mình không muốn cho, nhưng Cố Việt Bân nói không sai, Tử Yên mang danh vợ sắp cưới của anh, nếu như anh không đưa nhẫn, người trong giới cũng sẽ xem thường Tử Yên.
“Kình Hiên, anh nói thật sao?” Cố Tử Yên mừng rỡ nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên thấy cô ta vui vẻ như vậy, ánh mắt mềm mại đi một chút: “Thật.”
Tử Yên là người phụ nữ anh yêu, anh đã từng nói muốn làm cho cô ta hạnh phúc cả đời.
Sao anh có thể không đưa nhẫn cho cô ta chỉ vì cảm xúc không tên trong lòng chứ.
“Kình Hiên, anh thật là tốt” Cố Tử Yên vui vẻ nhào vào lòng Phó Kình Hiên.
Cố Việt Bân giả vờ tức giận liếc cô ta: “Con có được một chiếc nhẫn đã quên mất ba, quả nhiên con gái hướng cùi chỏ ra ngoài.”
“Ba!l” Cố Tử Yên quay đầu, ra vẻ hờn dỗi gọi một tiếng, thật ra cô ta và Cố Việt Bân đối mặt nhìn nhau, chỉ có bọn họ mới hiểu ánh mắt của nhau.
Không sai, bọn họ cố ý đến tìm Kình Hiên.