Bạch Dương vẫn không vì vậy mà dừng tay, trái lại càng đánh hăng hơn, hình như muốn trút hết những uất ức phải chịu đựng ở chỗ Vu Y Cơ trong suốt sáu năm qua. Advertisement
Cô vừa đánh còn vừa cười lạnh nói: “Đánh bà thì sao chứ? Ai quy định tôi không thể đánh bà? Bà tưởng bà vẫn là mẹ chồng của tôi sao? Tôi cho bà biết, bây giờ bà chẳng là gì hết, chỉ là một người đàn bà điên. Tôi đánh người đàn bà điên mà thôi.”
“Cô… Cô…’ Vụ Y Cơ tức tới run người.
Nhưng bà ta chỉ vừa thoáng dừng lại, chổi lông gà của Bạch Dương đã quất vào bắp chân của bà ta, làm bà ta đau đến mức lập tức nhảy dựng lên.
Cuối cùng, Vu Y Cơ sợ rồi, liên tục hô dừng tay. Advertisement
Bạch Dương cũng hơi mệt, thấy Vu Y Cơ bị mình đánh cho toàn thân chật vật, cũng biết đã đủ rồi, không thể đánh nữa. Cô lại nhân đó ngừng tay, dựa vào trên tủ giày, thở hổn hển, tạm nghỉ lấy hơi.
Vu Y Cơ không ngờ bây giờ Bạch Dương không dễ chọc như thế, còn dám ra tay, nhất thời cũng hơi hối hận, tại sao mình phải tìm tới chứ?
Lúc này, thang máy ở hành lang Tinh một tiếng và mở ra.
Phó Kình Duy đi từ bên trong ra, nhìn thấy Bạch Dương và Vu Y Cơ ở cửa, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng kêu lên: “Chị Bạch Dương, mẹ.”
Bạch Dương liếc nhìn cậu ta với vẻ thản nhiên, không để ý tới.
Mà Vu Y Cơ lại vô cùng ghen ty.
Đây là con trai của bà ta, không ngờ lại mở miệng chào con khốn Bạch Dương kia trước chứ không phải người làm mẹ như bà ta, đúng là làm bà ta tức chết rồi.
“Mẹ, không phải con đã bảo mẹ đừng tới à? Mẹ…”
Phó Kình Duy đang nói dở, cuối cùng phát hiện ra Vu Y Cơ có gì đó không ổn, kinh ngạc hỏi: “Mẹ, mặt mẹ sao vậy? Sao lại sưng lên thế?”
Vu Y Cơ nhăn nhó mặt mày, trả lời: “Còn không phải bị cô ta tát sao? Cô ta không chỉ tát vào mặt mẹ, còn dùng chổi lông gà đánh mẹ. Con xem cả người mẹ đều là vết thương này.”
Bà ta kéo tay áo lên, cho cậu ta xem từng vết bầm tím trên cánh tay, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Phó Kình Duy trợn tròn mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang lười biếng dựa vào trên †Ủ giày với vẻ không dám tin: “Chị Bạch Dương, chị… chị đánh mẹ em thật à?”
“Cái gì gọi là đánh thật chứ? Đã đánh rồi!” Bạch Dương còn chưa kịp trả lời, Vu Y Cơ đã bất mãn nói trước.
Phó Kình Duy không để ý đến bà ta, vẫn nhìn Bạch Dương: “Chị Bạch Dương, sao chị lại đánh mẹ em?”
Bạch Dương búng móng tay, nói với giọng điệu lạnh lùng, hờ hững: “Sao thế? . Ngôn Tình Hài
Có ai quy định mẹ cậu đánh tôi, tôi không thể đánh trả à?”
“Đánh trả?” Phó Kình Duy thoáng ngẩn người, sau đó nhìn về phía Vu Y Cơ: “Mẹ, mẹ đánh chị Bạch Dương trước?”
Ánh mắt Vu Y Cơ lóe lên vẻ chột dạ, sau đó cao giọng trả lời: “Đánh thì sao chứ? Cô †a hại anh con thành như vậy, mẹ có thể không đánh cô ta sao? Lại nói nữa, mẹ chỉ †át cô ta một cái, kết quả cô ta thì hay rồi, không chỉ tát lại mẹ một cái, còn dùng chổi lông gà đánh mẹ mười mấy cái. Nói chung chuyện này còn chưa xong đâu. Mẹ chắc chắn sẽ báo cảnh sát, kiện cô ta cố ý gây thương tích.”
Bà ta chỉ vào mũi Bạch Dương nói.
Phó Kình Duy sốt ruột, vội vàng nói với Bạch Dương: “Chị Bạch Dương, chị mau xin lỗi mẹ em đi.”