Thật ra Vu Y Cơ cũng sợ, nhưng vì thể diện, bà ta không tiện nói thẳng là bỏ qua. Advertisement
Bà ta nghĩ ngợi rồi cứng cổ, hừ lạnh một tiếng: “Cô bảo tôi thử thì tôi phải thử à? Cô tưởng cô là ai chứ?”
Bạch Dương biết bà ta đang tìm bậc thang cho mình xuống, trợn trừng mắt: “Vậy tùy bà thôi. Nhưng tôi muốn biết các người rốt cuộc tới đây làm gì?”
“Cô còn có mặt mũi nói à?” Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vu Y Cơ lại trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Bạch Dương như hận không thể nuốt sống cô vậy: “Đều tại cô, con đĩ, đồ sao chổi hại Kình Hiên bị tai nạn giao thông!”
Bà ta nói một hồi, lại muốn tát vào mặt Bạch Dương.
Bạch Dương nheo mắt, lại nắm lấy cái chổi lông gà vừa rồi: “Sao thế? Bà lại ngứa da, muốn ăn tiếp một trận măng xào thịt à?” Advertisement
Cô lạnh lùng nhìn Vu Y Cơ.
Vu Y Cơ đối diện với ánh mắt cô thì giật mình, cảm giác trên người lại bắt đầu đau, không dám làm loạn nữa, trở nên an phận.
Phó Kình Duy vốn giơ tay ra, muốn ngăn cản Vu Y Cơ, lúc này cũng rút tay về, sùng bái nhìn Bạch Dương.
Chị Bạch Dương quá lợi hại.
Tính mẹ cậu ta nóng nảy, không nói đạo lý như vậy, không ngờ lại có thể bị chị Bạch Dương làm cho dễ bảo, khiến người ta thật sự kinh ngạc.
“Xem ra yên tĩnh rồi” Bạch Dương cầm cái chổi lông gà gõ vào lòng bàn tay một cái: “Nếu bà đã yên tĩnh rồi, vậy hãy giải thích lời bà vừa nói đi. Bà vừa nói tôi hại Phó Kình Hiên xảy ra tai nạn giao thông.
Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, tôi có thể kiện bà vu oan cho tôi.”
“Hừ, còn cần chứng cứ gì nữa? Kình Hiên xảy ra tai nạn giao thông ở vịnh Tiên Thuỷ này, chắc chắn là do cô gọi nó tới, cố ý hại nó.” Vu Y Cơ chỉ vào mũi của cô nói.
“Mẹ, đừng nói linh tỉnh.” Phó Kình Hiên muốn kéo tay bà ta xuống.
Vu Y Cơ đẩy luôn cậu ta ra, tiếp tục chỉ tay tới.
Bạch Dương chợt trở nên lạnh lùng, giơ chổi lông gà lên.
Sau khi Vu Y Cơ nhìn thấy, lập tức rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Bạch Dương thấy thế, nhíu mày với vẻ chế giễu.
Xem ra vừa rồi mình đánh bà ta một trận, đã làm bà ta sợ thật rồi, vừa thấy cô giơ cao chổi lông gà lên, thậm chí còn có phản xạ có điều kiện nữa. tải ứng dụng truyện Hola để đọc tiếp nhé.
“Vậy bà nói xem, sao tôi phải gọi Phó Kình Hiên tới đây?” Bạch Dương nghịch cái chổi lông gà, lạnh lùng hỏi.
Vu Y Cơ chống nạnh: “Còn có thể vì sao nữa? Cô còn chưa chịu từ bỏ Kình Hiên thôi.”
Bạch Dương vui rồi: “Theo như bà nói, tôi bảo anh ta tới thì anh ta lại tới, vậy anh †a cũng chưa bỏ được người vợ cũ là tôi à?”
“Cô bới nói nhảm đi. Kình Hiên chưa bỏ được cô à? Cô nghĩ thật hay. Kình Hiên lại chưa từng yêu cô.” Vu Y Cơ khinh thường, dùng mũi nhìn cô.
Bạch Dương chán ghét dời tâm mắt: “Nếu đã vậy, bà cảm thấy tôi có thể gọi được anh ta qua sao?”
“Cái này…” Vu Y Cơ nghẹn lời.
Nhưng bà ta nhanh chóng ưỡn ngực, trả lời vô cùng khí thế: “Ai biết cô dùng cách gì xấu xa, gọi Kình Hiên đến?”