Dao giải phẫu trong tay Lâm Diệc Hàng hơi dừng lại: “Đúng vậy, rất xin lỗi, người lái xe máy cướp túi của cô chính là tôi.” Advertisement
“Hóa ra là anh!” Sắc mặt Bạch Dương sầm lại, tức giận đứng lên.
Lương Triết đứng dậy theo: “Chị, sao vậy?”
“Tôi không sao.” Bạch Dương day day mi tâm.
Sau đó cô lại hỏi vào trong điện thoại di động: “Vậy túi của tôi đâu rồi?”
“Bị tôi ném vào bể tự hoại rồi” Lâm Diệc Hàng áy náy trả lời. Advertisement
Lúc đó anh ta không biết cô mới là thiên sứ của anh ta.
Vì vậy sau khi cướp túi của cô thì dứt khoát xử lý giúp Cố Tử Yên luôn, bởi vì điện thoại di động trong túi có chứng cứ Cố Tử Yên đẩy cô xuống tầng.
“Lâm Diệc Hàng, tôi nhớ rõ anh rồi!”
Bạch Dương tức nổ phổi, hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng lắng xuống lửa giận trong đáy lòng: “Nói đi, hôm nay anh gọi điện thoại cho tôi là muốn làm gì?”
“Tôi vừa nói rồi, Cố Tử Yên tìm tôi, đoán chừng lại muốn tôi ra tay với cô, vì vậy tôi muốn cô qua đây cùng nghe một chút”
Lâm Diệc Hàng thấy thi thể động vật đã được xử lý tương đối rồi thì thả dao giải phẫu trong tay xuống, tháo bao tay, đi đến bồn nước bên cạnh rửa tay.
Bạch Dương cảnh giác nắm chặt điện thoại di động: “Làm sao tôi biết có phải anh cố ý nhử tôi qua đó, sau đó để cho Cố Tử Yên đối phó tôi hay không? Đừng quên, quan hệ giữa anh và Cố Tử Yên rất tốt, vì vậy tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?”
“Quan hệ giữa tôi và Cố Tử Yên tốt là bởi vì tôi cho rằng cô ta là cô, nhưng bây giờ tôi biết cô ta không phải rồi, vì vậy đương nhiên sẽ không đối tốt với cô ta nữa, hơn nữa tôi cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho chuyện cô ta lừa gạt tôi, nếu như cô không tin, cô có thể mang thêm ít người đến.” Lâm Diệc Hàng xoa xoa bọt xà phòng trên tay nói tiếp.
Bạch Dương im lặng.
Một lúc lâu sau, dường như đã quyết định, cô khẽ cắn môi đỏ: “Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi.”
Nếu anh ta đã nói là có thể mang thêm ít người, vậy cô mang thêm một ít, cô cũng không tin, cho dù thật sự là cạm bẫy, cô còn không thể an toàn thoát đi.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nếu như thật sự như lời anh ta nói, vậy cô có thể biết trước tiếp theo Cố Tử Yên muốn làm gì cô.
Chỉ chốc lát, Bạch Dương đã nhận được địa chỉ Lâm Diệc Hàng gửi đến.
Cô trả lời mấy chữ: Lập tức đến.
Sau khi thấy vậy, Lâm Diệc Hàng đẩy đẩy gọng kính, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi, cầm một chai thuốc không có nhãn hiệu ở trong tủ kính bên cạnh ra, rời khỏi căn phòng dưới mặt đất đặt đầy các loại thi thể động vật cùng với mấy mẫu tiêu bản con người âm u này.
“Chị, chị muốn ra ngoài sao?” Nhìn Bạch Dương thu dọn túi xách, Lương Triết vội vàng hỏi.
Bạch Dương ừ một tiếng, nói nội dung cuộc điện thoại với Lâm Diệc Hàng vừa rồi cho cậu ta nghe.
Cậu ta nghe xong, lập tức bày tỏ mình cũng muốn đi.
Bạch Dương vốn muốn từ chối, dù sao đây là ân oán giữa cô và Cố Tử Yên, cô không muốn liên lụy đến cậu ta.
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cậu †a, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Hai người đi ra khỏi cửa.