“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai gặp.”
Trình Minh Viễn phất tay. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Dương ừ một tiếng: “Ngày mai gặp.”
Sau đó, Trình Minh Viễn đóng cửa sổ xe lại và lái xe đi.
Bạch Dương vẫn đứng ở ven đường, nhìn theo xe của anh ta đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới xoay người đi vào tòa nhà chung cư. Advertisement
Ven đường, trong một chiếc xe nhỏ khiêm tốn, ánh mắt Phó Kình Hiên thâm trầm nhìn bóng lưng Bạch Dương, biểu cảm trên mặt nói không ra là đang vui hay buồn.
Nhưng trợ lý Trương biết, giờ phút này anh không vui, tâm trạng rất không tốt.
Là bởi vì nhìn thấy cô Bạch xuống từ trên xe người đàn ông khác sao?
“Tổng giám đốc Phó, hình như chiếc xe vừa rồi là của cậu Trình.” Trợ lý Trương quay đầu nói với người đàn ông ngồi sau.
Mí mắt người đàn ông rũ xuống, che khuất cơn bão cuồng phong nơi đáy mắt, không trả lời.
Anh đương nhiên biết là của Trình Minh Viễn.
Chỉ là anh đang suy nghĩ, tại sao trễ như vậy mà Bạch Dương còn có thể cùng Trình Minh Viễn trở về, bọn họ đã đi đâu? Đã làm cái gì?
Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong lòng, áp lực quanh người Phó Kình Hiên đều rất thấp.
Anh siết chặt nắm đấm, sắc mặt lạnh lão: “Đi thôi.”
“Anh không đi tìm cô Bạch sao?” Trợ lý Trương ngạc nhiên hỏi.
Phó Kình Hiên híp mắt: “Tại sao tôi phải †ìm cô ấy?”
Trợ lý Trương không biết nói gì, nhưng trong lòng lại oán thầm.
Được rồi, ghen tuông, thấy cô Bạch trở về cùng người đàn ông khác thì tức giận ầm muốn đi.
Đi thì đi, dù sao lần sau còn đến nữa.
Nghĩ vậy, trợ lý Trương nhún vai, yên lặng khởi động xe.
Không bao lâu, đã đến biệt thự nhà họ Phó.
Phó Kình Hiên bị trợ lý Trương đẩy vào, vừa vào cửa chính chợt nghe thấy hai tiếng bộp bộp, sau đó pháo hoa đủ màu sắc từ đỉnh đầu bay xuống, rơi xuống khắp nơi trên người anh.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh, chúc mừng anh xuất viện!” Phó Kình Duy đứng ở cửa bậc thang thông với cửa chính, cười hì hì chúc mừng.
Phó Kình Hiên nhìn ống pháo hoa không ngừng bắn ra trên hai tay cậu ta, lập tức biết pháo hoa vừa rồi là do cậu ta bắn.
“Kình Hiên, hoan nghênh cháu về nhà”
Bà cụ cũng cười nói một câu.
Vu Y Cơ đương nhiên cũng không cam lòng tụt lại phía sau: “Hoan nghênh con trở về, Kình Hiên”
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Kình Hiên dịu dàng hơn rất nhiều, anh phủi pháo hoa dính trên người mình rồi trả lời: “Cám ơn.”
“Anh, em đẩy anh” Phó Kình Duy vứt ống pháo hoa trong tay đi và đi về phía trợ lý Trương.
Trợ lý Trương tự giác tránh sang một bên: “Tổng giám đốc Phó, vậy tôi về trước đây.
“Ừm” Phó Kình Hiên gật đầu.