Một bác sĩ tâm lý nói anh không bị thôi miên thì có thể sai.
Nhưng nhiều người đều nói như vậy, vậy chứng tỏ anh không có. Advertisement
Cho nên anh cảm thấy những chuyện đó không thích hợp là do tưởng tượng sao?
Không, trực giác nói cho anh là không phải, tất cả là thật, nếu không phải bị thôi miên thì là nguyên nhân khác.
“Tổng giám đốc Phó, tôi đã điều tra †rong sáu năm qua cô Cố và người nhà họ Cố chưa từng tiếp xúc với bác sĩ tâm lý nào khác ngoài bác sĩ Lâm, mà sáu năm trước bác sĩ Lâm không biết tâm lý học, sau đó ra nước ngoài học tập, ba tháng trước khi cô Cố tỉnh lại mới về nước, sáu năm qua anh ta không tiếp xúc với anh, mặc dù mấy tháng này đã gặp mấy lần, nhưng anh ta cũng không làm gì anh cả.” Advertisement
Trợ lý Trương đưa tài liệu điều tra cho anh.
Phó Kình Hiên cầm tài liệu xem không nói gì, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Đúng rồi, sếp Phó” Trợ lý Trương còn nói: “Vừa rồi cô Cố sợ anh không nghe điện thoại, cho nên gọi cho tôi, nhờ tôi chuyển lời với anh, tối nay cô ta muốn hẹn anh ăn cơm, thuận tiện nói chuyện với anh, tôi đoán chừng cô ta muốn chủ động làm lành với anh.”
Những ngày qua sếp Phó không gặp cô ta.
Có lẽ cô ta cũng rất hoang mang.
“Tôi biết rồi, hẹn với cô ta đi” Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói.
Lần trước anh và Cố Việt Bân chưa nói xong, lần này đúng lúc có thể nói với Cố Tử Yên.
Trợ lý Trương không biết suy nghĩ của Phó Kình Hiên, nghe thấy anh đồng ý thì hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ sếp Phó muốn làm lành với Cố Tử Yên?
Trợ lý Trương nghĩ vậy thì nhếch miệng, trong lòng hơi khó chịu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi đi trả lời.”
Buổi tối, Phó Kình Hiên đến chỗ hẹn.
Một bên khác, Bạch Dương và Lương Triết cũng đến ăn cơm.
Lục Khởi cũng muốn đến, kết quả công †y tạm thời có việc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Chị, chị vào trước đi, em đi tìm chỗ đậu xe” Lương Triết hạ cửa kính xuống, nói với Bạch Dương đeo kính đen đứng ở ven đường.
Bạch Dương gật đầu: “Được, nhanh lên.
“Nhanh thôi.” Lương Triết dịu dàng cười một tiếng, nâng cửa sổ xe lên rồi lái xe đi.
Bạch Dương đeo túi xách chuẩn bị đi vào.
Cô bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt đang theo dõi mình.
Cô vô thức xoay người nhìn thấy người nhìn chằm chằm mình.
Là một người đàn ông mặc áo trắng quần trắng, tóc dài đến eo.
Điều làm cho Bạch Dương ngạc nhiên là dáng dấp của người đàn ông này rất đẹp.
Đúng vậy, rất đẹp, mặc dù dùng từ đẹp miêu tả một người đàn ông thì không quá phù hợp, nhưng ngoại trừ từ này thì cô không nghĩ ra được từ nào để diễn tả ngoại hình của người đàn ông này.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đẹp như vậy.
Mà màu mắt của người này cũng rất đặc biệt, màu xám nhạt, dường như ôm lấy cả vũ trụ.