Thấy thế, Phó Kình Hiên cho rằng bọn họ không dám thừa nhận, sắc mặt càng thêm khó coi: “Tôi đã nói rồi, phòng của tôi không có sự cho phép của tôi thì không ai được đi vào, càng không được động vào đồ đạc của tôi, các người đều không nghe thấy sao?”
“Cậu chủ, chúng tôi thật sự không động đến ngăn kéo của cậu” Một người giúp việc làm việc lâu nhất ở biệt thự nhịn không được, đứng ra trả lời. Advertisement
Những người giúp việc khác thấy thế, cũng vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy cậu chủ, chúng tôi thật sự không có.”
Phó Kình Hiên híp mắt nhìn bọn họ, muốn nhìn ra bọn họ có phải đang nói dối hay không.
Nhưng mà anh nhìn một vòng thì phát hiện bọn họ không có ai nói dối cả, biểu cảm và ánh mắt đều hết sức chân thật, cũng không có bất kỳ biểu hiện chột dạ nào. Advertisement
Phó Kình Hiên trâm mặc.
Nếu những người này không hề động đến.
Vậy làm sao bức thư của anh lại biến mất chứ?
Lúc này, Vu Y Cơ ngáp ngắn ngáp xuất hiện ở lan can lầu hai: “Kình Hiên, con đang làm gì vậy?”
“Bà chủ, bức thư của cậu chủ không thấy đâu, nên cậu đang nổi trận lôi đình”
Người giúp việc bắt đầu nói chuyện trả lời.
Vu Y Cơ nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bức thư gì chứ?”
“Bức thư mà Phong Diệp đã viết cho con.” Phó Kình Hiên trả lời.
Người nhà họ Phó đều biết chuyện anh từng liên lạc với Phong Diệp, cho nên cũng không cần giấu diếm.
“Thì ra là những bức thư của con và Tử Yên sao, những bức thư kia không phải đã bị Tử Yên đốt đi rồi sao?” Vu Y Cơ lại ngáp một cái, lộ ra một hàng răng hơi ố vàng nói.
Sắc mặt Phó Kình Hiên thay đổi, trở nên nham hiểm khó coi, giọng nói cũng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: “Cố Tử Yên đốt rồi sao?”
“Đúng vậy, cũng là do con đồng ý, con đã quên rồi à?” Vu Y Cơ khó hiểu nhìn anh.
Phó Kình Hiên sửng sốt.
Anh có đồng ý sao?
Anh làm sao có thể đồng ý cho Cố Tử Yên đốt những bức thư kia, những bảo vật mà anh trân quý nhất, nếu không anh cũng sẽ không bảo tồn mười mấy năm!
Nhưng một giây sau, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu Phó Kình Hiên.
Đó là gần ba tháng trước, lúc Cố Tử Yên vừa tỉnh lại không bao lâu và nói với anh, nếu cô ta đã tỉnh thì cũng đã ở bên cạnh anh rồi, những bức thư kia cũng không cần giữ lại nữa, dứt khoát xử lý đi, anh đã đồng ý!
Vậy mà thật sự là do anh đồng ý!
Phó Kình Hiên không thể tin được siết chặt nạng.
ý!
Vậy mà thật sự là do anh đồng ý!
Phó Kình Hiên không thể tin được siết chặt nạng.
Anh làm sao có thể đồng ý chứ, anh không thể nào đồng ý mới đúng.
Là do luồng sức mạnh kia sao?
Phó Kình Hiên càng dùng sức nắm chặt nạng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Đúng rồi, trước khi xảy ra tai nạn giao thông, anh không còn tỉnh táo như bây giờ, lúc đó bản thân chính là Cố Tử Yên nói cái gì anh cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề, càng không phản đối, cho nên cũng chưa bao giờ xuất hiện tình huống đau thắt ngực.
Cho nên hiện tại đã rất rõ ràng, sở dĩ anh đồng ý xử lý những bức thư kia là vì sự ảnh hưởng của luồng sức mạnh kia đồng ý, mà không phải xuất phát từ ý nguyện thật sự của anh.