Phó Kình Hiên nhìn lướt qua đám người một chút, anh dừng lại trên mặt Bạch Dương hai giây mới thu hồi ánh mắt: “Ngồi đi” Advertisement
Bạch Dương và những người khác cùng ngồi xuống.
Trợ lý Trương bắt đầu phát tài liệu cuộc họp, nhìn thấy Bạch Dương nhận tài liệu thì lộ ra băng vải trên cánh tay, trong mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
Sau khi anh ta quay về đứng sau lưng Phó Kình Hiên thì nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó, hình như cô Bạch bị thương.” Advertisement
“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên chớp mắt, nhàn nhạt trả lời một câu.
Trợ lý Trương nhíu mày.
Được rồi, xem ra anh ta nói lời dư thừa.
Anh ta còn tưởng rằng sếp Phó không biết.
Cuộc họp chính thức bắt đầu, lần này nội dung cuộc họp là bàn bạc phạm vi sử dụng cụ thể nguồn năng lượng mới, các thuận lợi và khó khăn, vân vân.
Bạch Dương đã đọc không ít sách tài liệu liên quan đến nguồn năng lượng này, cũng đi học một khóa, nhưng hiểu biết về nguồn năng lượng mới này cũng chỉ nửa vời như người ngoài ngành.
Dù sao cô không được học chính quy, cho nên nghe Phó Kình Hiên giải thích nội dung thì cảm giác như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu gì cả.
Không có cách nào khác, cô chỉ có thể cầm bút ghi chép lại nội dung cuộc họp, giám đốc Phó, hình như cô Bạch bị thương.”
“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên chớp mắt, nhàn nhạt trả lời một câu.
Trợ lý Trương nhíu mày.
Được rồi, xem ra anh ta nói lời dư thừa.
Anh ta còn tưởng rằng sếp Phó không biết.
Cuộc họp chính thức bắt đầu, lần này nội dung cuộc họp là bàn bạc phạm vi sử dụng cụ thể nguồn năng lượng mới, các thuận lợi và khó khăn, vân vân.
Bạch Dương đã đọc không ít sách tài liệu liên quan đến nguồn năng lượng này, cũng đi học một khóa, nhưng hiểu biết về nguồn năng lượng mới này cũng chỉ nửa vời như người ngoài ngành.
Dù sao cô không được học chính quy, cho nên nghe Phó Kình Hiên giải thích nội dung thì cảm giác như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu gì cả. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Không có cách nào khác, cô chỉ có thể cầm bút ghi chép lại nội dung cuộc họp, sau khi trở về sẽ từ từ tìm hiểu, nhưng Phó Kình Hiên nói quá nhanh, tốc độ ghi chép của cô không theo kịp, một lúc lâu tay cũng tê rần lên.
Bạch Dương nhíu mày, không nhịn được lắc cổ tay.
Phó Kình Hiên ngồi ở vị trí chủ vị nhìn thoáng qua, đáy mắt tối lại, tốc độ nói cũng giảm đi.
Lần này, cuối cùng Bạch Dương cũng ghi chép kịp, cô không nhịn được nhìn anh, mặc dù trong lòng không hiểu vì sao tốc độ của anh chậm lại, nhưng cũng không nghĩ anh nói chậm lại vì mình.
Hai tiếng sau, Phó Kình Hiên cầm cà phê trên bàn lên uống một miếng: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người còn có chỗ nào không hiểu không?”
Mặc dù anh hỏi tất cả mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn Bạch Dương.