Bởi vì không thể tiếp cận được, nên mới vô cùng tò mò.
Phó Kình Hiên mím môi: “Không thể, mọi người chỉ cần biết nguyên nhân thực sự khiến tôi giải trừ hôn ước là được rồi, những thứ khác không cần phải biết. Được rồi, buổi họp báo hôm nay kết thúc ở đây! “
Nói xong, anh buông micro xuống, hai †ay đút vào túi quần, nhấc chân bước ra khỏi phòng họp.
Sở dĩ anh không muốn công khai những chuyện ghê tởm của Cố Tử Yên cho mọi người biết, cũng là vì không muốn đẩy Bạch Dương vào nguy hiểm.
Cho dù Cố Tử Yên làm những chuyện kia, Bạch Dương là người bị hại, nhưng sẽ vẫn có vài người có những suy nghĩ khác, cũng sẽ suy đoán lung tung có phải Bạch Dương đã làm điều gì nên mới khiến cho Cố Tử Yên phải ra tay đối phó với nàng như Vậy.
Phó Kình Hiên rời đi, khiến khán giả trong buổi livestream và giới truyền thông tại buổi họp báo vô cùng khó chịu.
Bởi vì anh đã ném ra một quả bom nặng ký, nhưng lại không mở quả bom nặng kia ra cho bọn họ xem, khơi gợi lòng hiếu kỳ của bọn họ xong lại bỏ đi, thật sự không phải là hành động của một con người.
Nhưng bọn họ cũng không dám đi ngăn Phó Kình Hiên, chỉ có thể đưa mắt chuyển hướng tới trợ lý của Phó Kình Hiên, hy vọng anh ta có thể giải đáp thắc mắc cho bọn họ.
Trợ lý Trương nhìn ánh mắt những người này, khóe miệng không ngừng co giật.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta lập tức nhìn ra suy nghĩ của những người này.
Thành thật mà nói, anh ta cũng cảm thấy ông chủ nhà mình có chút vô nhân tính, giải quyết xong chuyện của mình là liền dời đi, kết quả còn vứt những phiền phức này sang cho anh ta xử lý.
Nhưng ai bảo người ta là ông chủ chứ!
Âm thầm thở dài, trợ lý Trương cầm lấy micro, bắt đầu đối phó với giới truyền thông.
Tất nhiên, những người này cũng sẽ không thể moi được bất cứ thông tin gì từ anh ta.
Cuối cùng không còn cách nào khác, giới truyền thông đành phải rời khỏi Phó thị, đi Tam Thịnh, họ muốn đến phỏng vấn Cố Việt Bân, xem có thể đào ra cái gì từ Cố Việt Bân hay không.
Nhưng Cố Việt Bân cũng không trả lời phỏng vấn, chỉ đăng một đoạn video lên trang web chính thức.
Trong video, ánh mắt Cố Việt Bân đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ bi thương vì con gái gặp chuyện không may.
Ông ta nhìn về phía ống kính nói: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Cố Việt Bân, hai ngày nay về chuyện con gái tôi bị người †a cưỡng bức đã bị đưa lên mạng rất nhiều, tôi rất xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên mạng, đồng thời tôi cũng hy vọng cư dân mạng không chú ý đến chuyện này nữa, con gái tôi là nạn nhân, hiện tại con bé vẫn còn ở phòng ICU chưa tỉnh lại, nếu con bé tỉnh lại thấy trên mạng nhiều người bàn tán chuyện đau lòng của nó như vậy, chắc chắn nó sẽ vô cùng đau lòng! “
Nói tới đây, ông ta lập tức giơ tay lên, lau khóe mắt một chút, rồi nói tiếp: “Về phần vừa rồi tổng giám đốc Phó nói con gái tôi có tâm địa ác độc, đây hoàn toàn là vu khống, tôi thừa nhận tính cách con gái tôi có chút khuyết điểm, nhưng tuyệt đối không ác độc, hơn nữa con bé hại ai chứ?
Không phải tất cả mọi người đều vô cùng khoẻ mạnh sao? Cho nên tôi khẩn cầu mọi người đừng tin vào lý do của tổng giám đốc Phó, rồi lại đăng lên mạng một số bình luận khiến người ta buồn lòng như vậy. Mọi người phải biết rằng, những bình luận đó cũng có thể biến thành một con dao, giết chết con gái tôi!”
Cố Việt Bân hít một hơi sâu, mắt nhìn chằm chằm vào ống kính, giống như muốn thông qua ống kính để nhìn ai đó vậy: “Tôi không biết tại sao phó tổng lại muốn nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy hai người tốt xấu gì cũng đã từng yêu đương, cậu ta nói như vậy về nhà gái chúng tôi thật sự không công bằng. Đương nhiên, tôi cũng biết Mạn Âm bị người ta khi dễ, cho nên cậu không thể chờ được nữa muốn giải trừ hôn ước, tôi hiểu, tôi cũng tiếp nhận, từ nay về sau, hai nhà Phó, Cố không còn quan hệ gì nữa.
Được rồi, đây là tất cả những gì mà tôi muốn nói, cám ơn mọi người!”