Mạnh San gửi tin nhắn đến: Tớ thấy chắc tổng giám đốc Phó bị con khốn Bạch Dương kia quyến rũ, bị hồ đồ trong chốc lát, bây giờ tớ đi gõ cửa, để tổng giám đốc Phó tỉnh táo lại.
Cố Tử Yên ngăn cản: Đừng đi, nếu cậu đi thì Kình Hiên sẽ biết cậu đang theo dõi anh ấy, tớ chỉ là muốn quan tâm Kình Hiên chứ không muốn liên lụy người vô tội.
Mạnh San: Rõ ràng là lỗi của Bạch Dương, sao cậu phải nhịn cô ta, Tử Yên này, cậu quá thiện lương khiến cho người ta đau lòng.
Cố Tử Yên: Không sao, tớ tin tưởng Kình Hiên, chờ anh ấy trở về giải thích với tớ. Đêm nay cảm ơn cậu, cậu về nghỉ ngơi đi, còn nữa, việc này ngoài hai chúng ta ra, tớ hy vọng không có người thứ ba biết, được chứ?
Gửi tin nhắn xong, cô ta gửi cho Mạnh San sáu trăm triệu.
Mạnh San lập tức nhận tiền, cũng nhanh chóng gửi tin nhắn lại: Khách khí cái gì, chúng ta là chị em mà.
Đêm nay tớ không nhìn thấy gì cả, uống say rồi.
Sau khi nhận được lời cam đoan của cô ta, Cố Tử Yên rời khỏi giao diện nhắn tin, mặt mày ủ rũ gọi điện thoại.
“Cô Cố.”
“Lấy được đồ trong phòng không?” Cố Tử Yên hỏi thẳng, giọng nói dịu dàng nhưng vẻ mặt lại vặn vẹo đáng sợ.
“Lấy được, không ít chuyện kịch tính đâu, chẳng qua giá cả…”
“Tiền không phải vấn đề, gửi cho tôi một đoạn nghe thử.”
Chẳng mấy chốc, Cố Tử Yên đã nhận được một đoạn ghi âm, sau khi lẳng lặng nghe xong, sắc mặt cô ta dịu đi không ít, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn.
Nhắn tin xong, cô ta cũng đã đứng trên bậc thang.
Trải thảm trước bậc cầu thang, ở đây nhìn cũng cảnh đẹp ý vui, nhưng độ cao này khiến trong lòng Cố Tử Yên nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Cô vừa tỉnh lại, liệu vào bệnh viện thêm lần nữa có đáng giá không?
Nghĩ đến tin nhắn mà Mạnh San gửi, nghĩ đến Phó Kình Hiên và Bạch Dương đang ở trong phòng của câu lạc bộ, Cố Tử Yên nhìn cầu thang, ánh mắt hiện lên vẻ dứt khoát.
Cố Tử Yên chậm rãi nâng chân, đạp hụt một cái, cả người lăn xuống khỏi cầu thang.
Người giúp việc đang mang tổ yến lên tầng cho bà Cố, vừa đến tầng hai đã thấy Cố Tử Yên cả người đầy máu nằm ở đó, người giúp việc lập tức sợ hãi làm rơi cả cái khay trong tay.
“Cô chủ!”
Trong căn phòng trên tầng nào đó của câu lạc bộ Minh Nguyệt.
Nửa giờ sau, Bạch Dương co rúc trên giường, da thịt trắng ngần phía sau lưng lộ ra ngoài chăn, bên trên là những dấu hôn nặng nhẹ có thể nhìn rõ.
Phó Kình Hiên mạnh mẽ áp chế lửa nóng trong người, anh kéo cà vạt, xoay người sang chỗ khác, cầm thuốc lá trên tủ đầu giường châm lửa hút.
Anh rất giỏi khắc chế cảm xúc của mình, nhưng hết lần này đến lần khác, lần nào Bạch Dương cũng có thể chọc giận anh một cách dễ dàng.
Ngày ly hôn kia là như thế, cả bây giờ cũng thế… Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường chợt sáng lên.
Anh đi qua cầm điện thoại lên, thấy là nhà họ Cố gọi tới, bèn nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Phó, anh đang ở đâu?” Người giúp việc nhà họ Cố hoảng loạn hỏi: “Tôi, cô chủ nhà tôi không cẩn thận bị ngã cầu thang, đã được đưa vào phòng cấp cứu, bà chủ khóc ngất đi rồi, anh mau đến bệnh viện đi!!”
Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức thay đổi, trầm giọng nói: “Cô đừng hoảng sợ, ở lại trông bà Cố, tôi sẽ đến bệnh viện sau mười lăm phút nữa.”