Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 731: Chương 731: Chương 730




“Bạch Dương, em đi theo tôi qua đây trước đã, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần nói với em.” Phó Kình Hiên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Bạch Dương thấy anh nghiêm túc như vậy, cho rằng có chuyện lớn gì đó, trong lòng không khỏi trầm xuống, sau đó gật đầu đồng ý: “Được!”

“Chị?” Tâm trạng Lương Triết vừa mới chuyển biến tốt, lúc này lại trở nên u ám.

Bạch Dương vỗ mu bàn tay cậu ta: “Tôi sẽ trở về nhanh thôi.”

Nói xong, cô đi thẳng về phía góc Phó Kình Hiên vừa mới chỉ.

Phó Kình Hiên không thèm nhìn Lương Triết, sải chân dài đi theo qua đó.

Ánh mắt Lương Triết nhìn chằm chằm hai người ở góc, ánh mắt đỏ ngầu như máu, hai nắm tay nắm chặt lại với nhau, bởi vì dùng sức quá lớn cho nên tay có chút run rẩy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Cậu ta rất muốn, thật sự rất muốn giết chết Phó Kình Hiên!

Sau đó giết cả Trình Minh Viễn và Lục Khởi, giết hết tất cả những người muốn tranh đoạt Bạch Dương với cậu ta.

Chờ sau khi giết hết những người này, cậu ta lập tức đưa chị Bạch Dương ra nước ngoài, nhốt cô vào trong cái lồng do cậu ta dày công chế tạo cho cô, khiến cho cả đời này của cô không thể rời khỏi cậu ta, trong lòng và cả trong mắt cô chỉ có thể có một mình cậu ta mà thôi!

Trong góc, Bạch Dương xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn nói chuyện gì với tôi vậy?”

“Tôi muốn nói cho em biết, hãy rời xa Lương Triết!” Giọng điệu Phó Kình Hiên vô cùng nghiêm túc.

“Hả?” Bạch Dương ngẩn người, sau đó không thể tin mở to hai mắt: “Anh kêu tôi tới nơi này là có chuyện quan trọng cần nói, kết quả chính là nói cho tôi biết, kêu tôi rời xa Tiểu Triết sao? Anh không có bị điên đó chứ?”

Cô tức giận hừ một tiếng, xoay người muốn rời đi.

Khó trách anh nhất quyết gọi cô đến đây, không muốn để cho Tiểu Triết nghe thì ra là có ý này!

“Chờ một chút!” Phó Kình Hiên đưa tay giữ chặt cô.

“Buông tôi ra!” Bạch Dương giấy tay. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phó Kình Hiên kéo chặt không buông: “Bạch Dương, tôi nghiêm túc đó, Lương Triết rất nguy hiểm, em thân thiết với cậu †a thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ làm hại em.

Bạch Dương tức giận nở nụ cười: ‘Làm hại tôi? Phó Kình Hiên, anh nói lời này bộ không cảm thấy buồn cười sao? Cậu ấy là em trai tôi, tôi hiểu cậu ấy, tính cách cậu ấy dịu dàng tốt bụng, vốn sẽ không làm hại †ôi như lời anh nói, người thật sự làm tổn thương tôi còn không phải là anh sao?”

Cô cười nhạt, mỉa mai nhìn anh.

Phó Kình Hiên đối mặt với ánh mắt của cô, trái tim bị đâm một chút, nhưng lại không cách nào phản bác lại.

Phải rồi, người thực sự làm tổn thương cô chính là anh.

Cho dù lúc trước cũng không phải ý định ban đầu của anh, nhưng vẫn là do anh làm, anh không cách nào gạt bỏ tất cả những điều này.

Thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào, Bạch Dương dùng sức hất tay anh ra, cô nhắc nhở nói: “Sau này đừng nói với tôi Tiểu Triết hay là A Khởi muốn làm hại tôi nữa, bằng không tôi không để yên cho anh đâu!”

Dứt lời, cô lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi đi tới chỗ Lương Triết.

Phó Kình Hiên giơ tay đặt lên ngực, chỉ cảm thấy nơi đó đau đớn âm ỉ.

Anh còn nhớ rõ sáu năm nay mình đối xử lạnh lùng với cô, nhớ rất chỉ tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.