“Để sang bên kia.” Lâm Diệc Hàng nhắm mắt lại thản nhiên trả lời Hộ sĩ để cặp lồng xuống, chuẩn bị rời đi, vừa mới đi tới cửa lại nhớ đến cái gì, quay đầu lại nói: ‘Đúng rồi bác sĩ Lâm, ban ngày lúc tôi đến văn phòng anh lấy tư liệu, nghe thấy điện thoại anh reo, là một người tên Thiên sứ gọi tới.”
Advertisement
Lâm Diệc Hàng bất ngờ mở mắt ra, trong mắt lóe lên một ánh sáng mù mịt, sau đó kéo ngăn kéo lấy điện thoại di động của mình ra.
Bật màn hình lên, đúng thật trên đó đã có mấy cuộc gọi nhỡ, đến từ Cố Tử Yên, Lương Triết, với cả Bạch Dương nữa.
Anh ta trực tiếp lướt qua cuộc gọi nhỡ của Cố Tử Yên, sau đó gọi điện lại cho Bạch Dương.
Cũng may Bạch Dương vẫn chưa nghỉ ngơi, đang đợi thời gian để gọi cho Lâm Diệc Hàng.
Cô nghĩ nếu mười một giờ mới gọi thì chắc là lúc đó điện thoại của anh ta đã khóa máy rồi.
Không ngờ, vào lúc mười giờ rưỡi, Lâm Diệc Hàng lại tự mình gọi điện thoại tới.
Bạch Dương nhìn những dòng chữ của Lâm Diệc Hàng đang nhảy trên màn hình, vẻ mặt vui mừng, cô nhanh chóng trả lời lại: “Ca phẫu thuật của anh kết thúc rồi?”
“Ừ, vừa mới kết thúc xong” Lâm Diệc Hàng gật đầu, giọng nói có hơi khàn khàn, để lộ ra sự mệt mỏi: “Có việc gì không thế?”
Bạch Dương nghe vậy, thì lại cảm thấy áy náy vì đã trễ thế rồi mà còn đi làm phiền anh ta.
Thế nhưng mà vì để giải tỏa nỗi bất bình của chính mình, cô đành phải làm như vậy.
“Có chuyện, anh đợi tôi một chút, tôi đổi điện thoại khác gọi lại cho anh” Sau đó, cô cúp máy gọi bằng một cái thẻ điện thoại nặc danh mà lúc chiều vừa nhờ Đồng Khê mua giúp.
Lục Khởi nói rằng điện thoại di động của cô rất có thể đã bị cảnh sát theo dõi, cho nên nếu muốn tìm được Tiểu Xuyên thì cô phải cẩn thận.
Lâm Diệc Hàng nhướng mày nghỉ ngờ: “Sao mà lại phải đổi số?”
“Tôi có một số lý do không thể nói ra, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là… Bạch Dương hít vào một hơi, sau đó kể cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Lâm Diệc Hàng nghe xong, lập tức siết chặt điện thoại di động, sắc mặt tối sầm đáng sợ.
Tại sao Cố Tử Yên lại dám làm như vậy! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Xem chừng cô ta đúng thật là không muốn sống nữa rồi!
“Tôi hiểu rồi, chốc nữa tôi sẽ đăng bằng chứng lên trên mạng để chứng minh sự vô †ội của cô, cô sẽ không sao đâu, tin tôi đi!”
Ánh sáng từ cặp kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu lại, anh ta nói nghiêm túc.
Bạch Dương gật đầu: Được, tôi tin vào anhl”
Cho đến thời điểm bây giờ thì chỉ có mỗi anh ta là có bằng chứng.
Vì vậy, cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là tin tưởng anh ta.
“Nhưng đừng dùng tài khoản của anh để đăng, cảnh sát sẽ nghi ngờ anh cố tình buộc tội Cố Tử Yên” Bạch Dương suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù cô biết Lâm Diệc Hàng không phải người tốt, nhưng cô cũng không mong Lâm Diệc Hàng sẽ vướng vào chuyện này.
Dù sao thì lần này Lâm Diệc Hàng vì cô nên mới ra tay xử lý Cố Tử Yên, đương nhiên là ai cũng sẽ có ý định riêng, chính bản thân cô cũng thừa nhận rằng mình không phải là người tốt hoàn hảo, cho nên về tình về lý mà nói thì cô không hy vọng Lâm Diệc Hàng sẽ bị liên lụy.