Sau khi gửi xong, anh vứt điện thoại di động ra, cởi khăn tắm trên cổ và đội lên đầu, che kín cả khuôn mặt để mọi người không nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.
Advertisement
Vịnh Tiên Thuỷ, Bạch Dương thấy câu trả lời của Phó Kình Hiên là đã biết anh có hơi không vui.
Có lẽ cô biết anh không hài lòng về điều gì, chắc là không vui vì cô định mang hoa gửi lại cho anh rồi.
Khẽ thở dài, Bạch Dương nhìn lên bó hoa trên bàn trà nhỏ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định trả lại cho Phó Kình Hiên, cũng không có ý định quăng bó hoa đi, vì vậy cô cứ để đó rồi bỏ đi, mặc kệ cho bó hoa tự sinh tự diệt một mình.
Ngày hôm sau, khi Bạch Dương đến Thiên Thịnh, cô đã bị một nhóm phóng viên chặn lại.
“Cô Bạch, xin hỏi là cô sẽ kiện Cố Tử Yên sao?”
“Cô Bạch, cô có thể tiết lộ đôi điều về hacker không?”
“Mối quan hệ của cô và hacker đó là gì?”
Những phóng viên này đều đến để xem thái độ của Bạch Dương đối với Cố Tử Yên và Lương Triết.
Bạch Dương bị bọn họ làm khó chịu đến mức cau mày: “Yên lặng, trả lời từng người một đi!”
Nghe cô nói vậy, đám phóng viên thật sự im lặng.
Bạch Dương nhíu mày, lạnh giọng trả lời: “Về việc tôi có kiện Cố Tử Yên hay không, câu trả lời của tôi là có, trước hết, Cố Tử Yên đã định làm cho tôi bị sáu người đàn ông ức hiếp, đã thế lại còn dàn việc, nếu vụ ức hiếp không thành công, thì lợi dụng dư luận để đàn áp tôi, gây tổn hại nghiêm trọng đến uy tín và tập đoàn của tôi, vì vậy tôi phải kiện cô ta, bắt cô ta phải trả giá và bồi thường mọi tổn thất cho tôi!”
Ánh mắt của đám phóng viên sáng lên, vội vàng ghi lại những gì cô nói.
Bạch Dương giơ hai ngón tay lên: “Câu hỏi thứ hai, về hacker, tôi xin lỗi, tôi không biết hacker là ai, và tôi không biết tại sao anh ta lại muốn giúp tôi, tôi nghĩ anh ta thấy bất bình cho tôi nên mới ra tay giúp đỡ mà thôi, vì vậy hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể tiết lộ được, được rồi, đó là câu trả lời của tôi, thay vì nhìn chằm chằm vào tôi, các người cũng có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cố Tử Yên, cô ta sẽ là nhân vật chính tiếp theo”
Điều này nhắc nhở các phóng viên.
Các phóng viên hai mắt rối rít nhìn nhau một cái, sau đó chạy tới đồn cảnh sát phía bên kia.
Bạch Dương nhìn họ lái xe đi, sau đó mới đi vào cửa Thiên Thịnh.
Cùng lúc đó, trong đồn cảnh sát, Cố Tử Yên bị nhốt trong phòng thẩm vấn, một số cảnh sát đang ngồi đối diện với cô ta để tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra đối với cô †a.
Khi được hỏi tại sao cô ta lại sắp xếp sáu người đàn ông để đối phó với Bạch Dương, đột nhiên Cố Tử Yên trở nên hưng phấn: “Không phải tôi, sáu người đàn ông đó không phải do tôi sắp xếp, là Lâm Diệc Hàng, chính là anh ta!”
Một vài nhân viên cảnh sát đã bị sốc, khi họ nhận ra điều này, hóa ra vẫn còn vài chỉ tiết khả nghi mà họ chưa tìm thấy.
“Lâm Diệc Hàng là ai?” Viên cảnh sát thẩm vấn hỏi lại.
Cố Tử Yên bị giam cầm trên ghế, không cử động được tay chân.
Hơn nữa, trước mặt có rất nhiều cảnh sát đang nhìn cô ta, giờ phút này cô ta cảm thấy mình sắp bị chôn vùi trong sợ hãi.
Cô ta biết rằng mình không thể chối tội được nữa, dù sao thì hai đoạn phim vẫn còn đang được để trên mạng.