Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 791: Chương 791: Chương 790




Không ngờ sau một hồi, vị Phó tiên sinh này lại đổi giọng!

“Ý tôi là, tôi sẽ không cứu cô ta!” Phó Kình Hiên mỉa mai nói.

Advertisement

Bà Cố mở to mắt: “Cậu sẽ không cứu Tử Yên sao? Nhưng rõ ràng cậu vừa nói…”

“Tôi nói như vậy khi nào?” Phó Kình Hiên mất kiên nhãn ngắt lời bà: “Tôi chỉ hỏi cách nào để cứu cô ta chứ tôi chưa từng hứa sẽ cứu cô ta, không phải vậy sao?”

“..” Bà Cố cứng họng không nói nên lời.

Đúng là anh chỉ mới hỏi chứ chưa hề nói là anh sẽ cứu.

Đây là tự bà nghĩ vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ như cha chết mẹ chết của bà Cố, tâm trạng Bạch Dương tốt lên rất nhiều, tất cả sự tức giận của cô đối với Phó Kình Hiên đã hoàn toàn biến mất.

Cô vừa quyết định rằng nếu Phó Kình Hiên thực sự muốn cứu Cố Tử Yên, cô sẽ chết cùng anh ở đây. Không thể làm sụp đổ nhà họ Cố, ít nhất cô cũng phảo kéo anh chết cùng.

Nhưng may thay, cuối cùng đầu óc anh bình thường nên không làm như vậy.

Cảm giác được ánh mắt người phụ nữ sau lưng mình đã bình tĩnh trở lại, không còn sắc bén như trước, Phó Kình Hiên biết cô không còn giận anh nữa.

Anh quay lại nhìn cô và nhẹ nhàng nói: “Về sau, tôi sẽ không để em thất vọng nữa.

Bạch Dương nhướng mày, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Tổng giám đốc Phó, tôi không là gì của anh, cho nên anh không cần phải hứa với tôi chuyện này.”

Phó Kình Hiên nghiêm túc nhìn cô: “Bất kể bây giờ chúng ta có quan hệ gì, tôi cũng muốn em biết rằng, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đứng về phía em. Đây là lời hứa của tôi.”

Nghe vậy, Bạch Dương không tỏ thái độ gì, còn bà Cố thì cảm thấy không thể chấp nhận được.

Bà chỉ vào Bạch Dương: “Kình Hiên, là cô ta sao? Cô ta không muốn cậu đi cứu Tử Yên sao?”

Nghe vậy, Bạch Dương tức giận cười.

Chuyện này thì liên quan gì đến cô?

Cô chưa từng nói vậy với Phó Kình Hiên. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phó Kình Hiên cau mày, chán ghét nhìn bà Cố: “Không liên quan gì đến Bạch Dương, đó là chủ ý của tôi. Bà nghĩ tôi sẽ cứu kẻ đã mưu hại người tôi yêu hết lần này đến lần khác sao?”

Nghe thấy cụm từ “người tôi yêu”, Bạch Dương quay đầu đi theo bản năng, không nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn thấy hành động của cô qua khóe mắt, ánh mắt anh tối sầm lại, trong lòng thở dài.

Cô vẫn không muốn tin vào sự chân thành của anh.

Bà Cố ngập ngừng, chột dạ trả lời: “Chỉ là… ngay cả khi Tử Yên làm vậy, tất cả đều là vì con bé quá yêu cậu!”

“Cô ta yêu tôi mà lại đóng giả làm người tôi yêu rồi làm tổn thương người tôi yêu sao? Trên đời này làm gì có lý do như vậy!”

Sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống, anh nghiêm nghị hỏi.

Thân thể bà Cố run lên: “Là Tử Yên sai rồi… Nhưng không phải là Bạch Dương cũng không có chuyện gì sao? Mà cậu cũng đã ở với Tử Yên vài tháng rồi, chẳng lẽ cậu không có chút cảm tình gì với Tử Yên sao?”

“Vậy tôi hỏi bà, nếu người bà yêu không phải là Cố Việt Bân, mà là một người đàn ông khác, Cố Việt Bân biết điều đó, sau đó đi đối phó với người đàn ông bà yêu, liệu bà có tình cảm với Cố Việt Bân không?”

Phó Kình Hiên nhìn bà.

“Đương nhiên là tôi không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.