Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 796: Chương 796: Chương 795




“Không thể nào, tình hình trong nước chính là như vậy. Tôi cũng đã hỏi ý kiến bộ phận pháp lý của chúng ta sau khi xem Chương trình phát sóng trực tiếp, họ đều đưa ra câu trả lời như nhau.” Trợ lý Trương thở dài.

Advertisement

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng.

Một lúc sau, anh đột nhiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Hãy nhìn chằm chằm Cố Tử Yên, tìm cơ hội gài bẫy cô ta”“

Nếu giờ Cố Tử Yên không phải ngồi tù.

Thì sau này anh sẽ đích thân đưa cô ta vào tù.

Trợ lý Trương đã đi theo Phó Kình Hiên nhiều năm như vậy, bây giờ nghe những lời Phó Kình Hiên nói, anh ta hiểu ra điều gì đó, kính mắt anh ta phản quang: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn Cố Tử Yên phạm luật trong thời gian lĩnh án treo sao?”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Mắt trợ lý Trương lóe lên: “Tôi hiểu rồi, †ôi sẽ tìm cơ hội thu xếp.”

Phó Kình Hiên ậm ừ khoát tay: “Đi đỉ.”

Sau khi trợ lý Trương rời đi, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dương.

Anh biết rằng Bạch Dương thực sự muốn Cố Tử Yên phải ngồi tù.

Vậy nên với kết quả như hiện giờ, chắc hẳn tâm trạng cô đang rất xấu.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nốt, Bạch Dương nhìn thoáng qua, nhấn nút trả lời, giọng nói cô yếu ớt: “Tổng giám đốc Phó, anh có chuyện gì vậy?”

Cô kẹp điện thoại trên vai, bấm mật mã mở cửa nhà, nhưng vì tâm trạng không tốt dẫn đến nhập sai số nhiều lần khiến cô càng cảm thấy bực bội.

Phó Kình Hiên nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Tôi mới biết kết quả của phiên tòa.”

“Ồ? Vậy là anh gọi đến để cười nhạo tôi sao?” Bạch Dương cúi xuống, cố gắng tập trung, cô lại nhập nhầm mật khẩu lần nữa.

Lần này, cuối cùng cũng được.

Cửa mở ra, cô bước vào, đá giày ra khỏi chân, dép trong nhà cô cũng không muốn đi, cô đi chân trần vào phòng khách rồi ngã trên sô pha, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Ở đầu dây bên kia, Phó Kình Hiên nhíu mày khi nghe được lời nói của Bạch Dương: “Cười nhạo em? Sao em lại cho rằng tôi ở đây để cười nhạo em?”

“Chẳng lẽ lại là anh qua tâm tôi sao?”

Bạch Dương chế nhạo.

Phó Kình Hiên trả lời: “Đúng vậy, tôi biết †âm trạng em đang không tốt, vì vậy…”

“Đừng, thôi bỏ đi!” Ánh mắt Bạch Dương vô định nhìn lên trần nhà: “Tôi không cần sự quan tâm của anh, tôi cũng đã qua thời kỳ cần sự quan tâm của anh rồi.”

Lúc trước khi cô cần sự quan tâm của anh, anh không bao giờ xuất hiện, cho dù có xuất hiện, anh cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Cho nên hiện tại, cô không cần nữa, xung quanh còn có bao nhiêu người quan †âm cô, chẳng lẽ cô còn cần sự quan tâm chăm sóc của anh sao?

Trái tim Phó Kình Hiên đột ngột thắt lại, vô cùng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.