Phó Kình Hiên mím mím môi, vẫn không trả lời lại.
Advertisement
Lục Khởi ở đầu kia điện thoại đợi mấy phút vẫn không thấy tin nhắn trả lời lại nên thở dài, lại nhắn tiếp một tin nữa: “Được rồi được rồi, có vẻ như bây giờ tâm trạng của em vẫn chưa ổn định lại. Anh không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh đến thăm em. Ngủ ngon.”
Ai muốn anh ta thăm?
Phó Kình Hiên đen mặt dập tắt điện thoại di động, ném điện thoại lên đầu giường, trong lòng một trận buồn bực, đồng thời, còn có chút hâm mộ. Hâm mộ Lục Khởi có thể nói là đi thăm Bạch Dương là có thể đi thăm, hoàn toàn không cần Bạch Dương đồng ý, mà anh lại không thể như vậy.
Rõ ràng, anh đã từng có cô, từng có người mình yêu nhất. Nhưng cuối cùng, lại bị anh một tay đẩy ra…
Phó Kình Hiên nắm lấy ngực mình, trái tim trong lồng ngực đau đớn. Anh rũ mắt nhìn Bạch Dương, đáy mắt lóe ra hào quang vốn có.
Dù sao, anh sẽ không từ bỏ cô, cô chỉ có thể là của anh mà thôi!
Đêm, từ từ trôi qua …
Sáng hôm sau, Bạch Dương nhíu nhíu mày, rốt cục mở mắt tỉnh lại. Cô nhìn trần nhà trắng tinh, cả người ngây ngẩn.
Đây là ở đâu?
Cô không phải đang ở trong nhà của mình sao? Tại sao lúc thức dậy, đã đổi thành nơi khác rồi?
Trong lòng chợt nghĩ gì đó, Bạch Dương vội vàng ngồi dậy, gần như đã biết rõ mình đang ở đâu.
Nhưng vừa mới ngồi dậy, cô liền cảm giác có thứ gì đó kéo tay mình lại, quay đầu nhìn lại, là Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên kéo tay cô, đang nằm sấp bên giường ngủ say.
Bạch Dương trợn tròn mắt, kinh ngạc thắc mắc sao Phó Kình Hiên lại ở đây.
Nhưng mà sau đó cô liền phát hiện quần áo trên người mình có chút không đúng, sọc xanh trắng đan xen, đúng là quần áo ở bệnh viện.
Vì vậy, bây giờ cô đang ở trong bệnh viện sao?
Bạch Dương vội vàng rút tay mình ra khỏi tay Phó Kình Hiên, đặt tay lên trán, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cô ngủ một giấc, sao bản thân lại biến thành ở trong bệnh viện rồi?
Bạch Dương đột nhiên rút tay ra, làm Phó Kình Hiên bị đánh thức.
Anh bỗng dưng mở mắt ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Dương tỉnh lại, ánh mắt trong nháy mắt nhu hòa xuống.
“Tỉnh rồi?” Phó Kình Hiên khẽ mở môi mỏng hỏi, giọng nói còn mang theo khàn khàn sau khi mới tỉnh, cực kỳ mềm mại.
“Có chỗ nào không khỏe không?” Anh đứng lên, ấn chuông gọi ở đầu giường, lại ân cần hỏi một câu.
Bạch Dương nhìn anh, lắc đầu, ‘Không có, nhưng mà vì sao tôi lại ở chỗ này?”
“Hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho em, em đột nhiên không nói tiếng nào, tôi đi †ới nhà em thấy em hôn mê, cho nên tôi đưa em tới đây.” Phó Kình Hiên nói. Bạch Dương bừng tỉnh gật gật đầu, “Thì ra là như vậy, nhưng tôi rốt cuộc làm sao vậy?