Lời còn chưa dứt, khóe mắt Bạch Dương đã thấy được thần sắc phức tạp của Phó Kình Hiên, lời nói sau nhất thời không nói được nữa.
Advertisement
“Chuyện này không thể nào, anh ta làm sao có thể là cha của con tôi!” Bạch Dương kịch liệt lắc đầu, trên mặt toàn là vẻ không tin được.
Nhưng sắc mặt tái nhợt của cô giờ phút này, lại hiện rõ, nội tâm cô không thể bình tĩnh và rất rối loạn.
Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương như vậy, cổ họng có chút nghẹn ngào nói: “Anh †a nói không sai, tôi đích thật là cha của đứa bé trong bụng em, người tối hôm đó, là tôi”
Bạch Dương trước mắt tối sầm lại, thân thể lắc lư, muốn ngã xuống.
Phó Kình Hiên tiến lên một bước, muốn giữ chặt cô.
Bạch Dương một tay chống lên gối đầu, ổn định thân hình của mình, lớn tiếng nói †o: “Đừng có chạm vào tôi!”
Nghe giọng điệu chán ghét của cô, Phó Kình Hiên đột nhiên dừng lại bất động tại chỗ.
Bạch Dương ôm đầu, cảm thấy rất bất an.
Đấy là Kình Hiên!
Người đêm đó thực sự là Phó Kình Hiên!
Không, làm sao điều này có thể xảy ra được!
Những gì cô nhìn thấy khi thức dậy vào sáng hôm đó rõ ràng là một người đàn ông khác, không phải Phó Kình Hiên!
Bạch Dương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phó Kình Hiên, cô nhìn trái nhìn phải và thấy chiếc điện thoại di động của mình ở cạnh giường, cô nắm lấy nó như một chiếc phao cứu mạng, sau đó nhấp vào WeChat, tìm nickname T-H, sau đó nhấn gọi.
Ngay sau đó, điện thoại di động trong †úi quần của Phó Kình Hiên vang lên, phát ra nhạc chuông dành riêng cho cuộc gọi thoại.
Khoảnh khắc đó, Bạch Dương cảm thấy cả thế giới của cô như sụp đổ, điện thoại tuột khỏi tay cô rơi trúng chăn bông.
Là anh, thực sự là anh!
Bạch Dương không thể tự lừa dối bản thân được rằng người đàn ông đêm hôm đó không phải là Phó Kình Hiên nữa.
Cô nắm chặt chăn bông, nhìn Phó Kình Hiên với đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy tức giận: “Tại sao anh lại nói dối tôi? Nói dối tôi có vui không?”
“Tôi không…”
Bạch Dương hung hăng ngắt lời Phó Kình Hiên: “Anh muốn nói là anh không cố ý? Ha!”
Cô cười mỉa mai: “Tối hôm đó em say phải không? Tối hôm đó anh biết là tôi, nhưng anh không nói cho tôi biết, ngược lại còn dùng nick T-H để liên lạc với em, mỗi lần tôi cảm ơn anh giúp đỡ, tôi chỉ sợ anh sẽ cười nhạo tôi sau lưng, cười tôi ngu xuẩn, mà lại không biết rằng T-H chính là Phó Kình Hiên nhà anh!”
Phó Kình Hiên cau mày: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã che giấu thân phận của mình để liên lạc với em, nhưng tôi không có nói dối em, huống chi là cười nhạo em, T-H cũng là tên của tôi, em biết đấy, tên khác của tôi là Trọng Hách!”
Vì thế cho nên, từ đầu đến cuối, anh luôn dùng tên thật của mình để liên lạc với cô.
Chỉ là chính cô cũng không nhận ra.
Bạch Dương tức giận cười: ‘Với hai chữ cái đầu, ai có thể đoán được đó là Trọng Hách cơ chứ?”