Người này thật sự không biết xấu hổ.
Lại còn dám bảo là người nhà của cô!
Advertisement
“Có chuyện gì, cứ nói cho tôi biết” Phó Kình Hiên mặc kệ ánh mắt tức giận của người phụ nữ phía sau mình, nhấc chân đi về phía y tá.
Hai người thì thâm ở cửa trong vài phút.
Bạch Dương không nhìn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Đến lúc này, cô đã bình tĩnh lại.
Cô tự hỏi điều gì đã xảy ra vào đêm đó của ba tháng trước.
Rõ ràng là Phó Kình Hiên mới là người có quan hệ với cô, tại sao khi tỉnh dậy người cô nhìn thấy lại là một người đàn ông khác.
Ngoài ra, chất độc trên người cô ấy đã là chuyện gì?
Rốt cuộc ai là người đã hạ độc cô?
Ngay khi Bạch Dương còn đang bối rối, Phó Kình Hiên đã quay trở lại.
“Y tá nói, bởi vì trúng độc, sau lân phá thai này, cô có thể không thể mang thai trong vòng hai năm.” Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi xuống bụng Bạch Dương.
Vốn dĩ, điều này không nên được nói với cô, vì sợ sẽ gây ra phản ứng căng thẳng cho thai phụ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh vẫn quyết định là sẽ không giấu giếm cô.
Từ nay, anh sẽ không giấu cô điều gì nữa.
Khi nghe tin cô sẽ không thể mang thai trong vòng hai năm, Bạch Dương không có nhiều phản ứng, nhẹ giọng đáp: “Ồ, vậy sao?”
Chỉ là hai năm chứ không phải cả đời nên không có gì phải sợ.
Với cả, hai năm nữa cô cũng không có ý định kết hôn thì làm sao có thai được.
Nhìn thấy phản ứng thờ ơ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có phần không thể giải thích được.
Cảm thấy yên tâm khi thấy cô không thấy quá buồn, nhưng nhìn cô không quan †âm tí gì thì trong lòng của anh cảm thấy hơi không thoải mái.
Bởi vì cô đã không quan tâm đến việc cô có thể mang thai hay không, chính là khẳng định cô không có kế hoạch tha thứ cho anh và ở bên anh trong vòng hai năm tới.
“Hôm qua khi anh tới tìm tôi, anh có phát hiện ra ai là người đã bỏ thuốc độc cho tôi không?” Bạch Dương đột nhiên quay đầu nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không, nhưng phạm vi khoanh vùng thì có.”
“Ồ?” Bạch Dương híp mắt.
Phó Kình Hiên nhìn cô và chậm rãi nói ra ba cái tên.
Nghe thấy ba cái tên, cơ thể Bạch Dương lập tức cứng đờ, trong tiềm thức nói: “Không thể!”
Làm sao có thể là ba người bọn họ.
Thấy Bạch Dương không tin, Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Thật sự thì ba người bọn họ là có khả năng cao nhất.”
“Anh có bằng chứng gì không?” Bạch Dương siết chặt hai tay.