Chỉ là bụng cô khó chịu quá, phía dưới cũng rất khó chịu, cô bước đi rất khó và rất chậm, gần như nhích từng bước một.
Mỗi bước đi của cô khiến cho dạ dày của cô quặn lên đau đớn, vì vậy mà lúc này cả khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Phó Kình Hiên nhìn thấy vậy, trái tim anh thắt lại, anh chạy đến ngay lập tức: “Để cho Tôi.
Anh đưa tay ra, muốn thay cho công việc của y tá.
Cô y tá tưởng anh là người nhà nên không từ chối, buông cánh tay của Bạch Dương ra.
Thế nhưng, không để cho Phó Kình Hiên giúp mình, Bạch Dương đá né tay anh ra, nói một cách yếu ớt: “Không, tôi có thể tự làm được!”
Cô dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước.
Cô bướng bỉnh đến mức khiến cho Phó Kình Hiên vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy tức giận, khuôn mặt đẹp đẽ hạ xuống: “Tôi biết em không muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà lúc này, cho dù không muốn nhìn thấy tôi, thì em cũng đừng dùng thân thể của mình để đối đầu với tôi!”
Nói xong, anh trực tiếp cúi xuống, ôm ngang người cô.
Bạch Dương trong tiềm thức vòng tay qua cổ anh, sau khi cô phản ứng lại, nhanh chóng buông ra: “Buông tôi ra!”
Phó Kình Hiên bịt tai giả vờ điếc bước đến phòng bệnh với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Thấy anh không buông, Bạch Dương dùng hai tay đẩy mạnh vào ngực anh: “Phó Kình Hiên, tôi đã bảo để tôi tự đi rồi, anh không nghe thấy sao?”
“Đừng nhúc nhích!” Phó Kình Hiên ôm cô chặt hơn, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống cô: ‘Em vừa mới phẫu thuật xong, tốt nhất đừng động đậy, té xuống thì người bị đau là em chứ đâu phải tôi, vậy nên đừng bướng bỉnh nữa?”
Nghe vậy, Bạch Dương lập tức trầm mặc.
Đúng vậy, tại sao phải tự làm đau mình chứ.
Nếu anh sẵn sàng trở thành một công cụ như thế thì cứ để anh làm đi.
Nghĩ như vậy, Bạch Dương ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh, không nhúc nhích, nhưng thân thể cô lại rất cứng ngắc.
Hai mắt Phó Kình Hiên tối sầm lại.
Người ta nói khi yếu lòng nhất thì sẽ muốn tìm một người để dựa vào.
Nhưng giờ cả người cô nằm trong lòng anh lại cứng ngắc, e rè, điều đó đã cho thấy cô không có ý định gì với anh hết.
Nếu không thì tại sao cô không thả lỏng cơ thể chứ?
Cả một chặng đường im lặng.
Trở lại phòng bệnh, Phó Kình Hiên đặt Bạch Dương lên giường, đắp chân bông, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói không?”
Bạch Dương định lắc đầu, nhưng bụng cô lại réo lên.
Phó Kình Hiên nghe vậy cười khúc khích: “Em cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua đồ ăn cho em.”
Anh rót cho cô cốc nước đặt ở đầu giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Phòng bệnh lại trở vê trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.
Bạch Dương đưa tay sờ bụng dưới, cảm giác hơi lồi lên ban đầu đã biến mất, bụng dưới trở nên phẳng lì, như thể việc mang thai chỉ là trong tưởng tượng của cô vậy.