“Tổng giám đốc Cố đi thong thả nhé.”
Loading...
Phó Kình Hiên nâng nâng cằm, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo đáp trả lại.
Advertisement
Cố Việt Bân đi về phía huyền quan, bóng dáng trông ủ rũ đi thấy rõ, hoàn toàn không còn sống lưng thẳng tắp và ý chí phấn chấn như lúc đến nữa, trái lại còn già nua đi không ít.
Cũng đúng, không đạt được mục đích, trái lại còn kéo thêm một kẻ địch, có thể không già nua được sao?
“Tức chết mẹ, thế mà ông già khốn nạn kia lại nói mẹ thô tục!” Sau khi Cố Việt Bân đi rồi, Vu Y Cơ vẫn chống nạnh lớn tiếng mắng chửi.
Phó Kình Hiên liếc nhìn bà ta một cái, muốn nói chẳng lẽ ngài không thô tục sao?
Nhưng anh vẫn nhớ kỹ bà ta là bề trên nên không nói ra.
Phó Kình Hiên lấy di động ra gọi qua cho trợ lý Trương.
Giọng nói của trợ lý Trương truyền tới rất nhanh: “Tổng giám đốc Phó.”
“Không cần điều tra chuyện Bạch Dương trúng độc nữa, tôi đã biết ai hạ độc rồi.
Cậu đi tra một chút xem vì sao Cố Tử Yên biết đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương là của tôi” Phó Kình Hiên nắm chặt di động thấp giọng dặn dò.
Ngay cả anh cũng phải để Trương Trình sắp xếp người vào Thiên Thịnh rồi mới biết Bạch Dương đang mang thai đứa nhỏ của mình.
Thế nên vì sao Cố Tử Yên lại biết được, nhất định là có vấn đề.
“Tôi đã biết thưa tổng giám đốc Phó.”
Trợ lý Trương gật đầu nhận lệnh.
Phó Kình Hiên cúp máy rồi thả điện thoại xuống.
Vy Y Gơ dùng biểu cảm phức tạp nhìn anh: ‘Kình Hiên, con định xử lý chuyện Bạch Dương mang thai như thế nào?”
“Còn có thể xử lý thế nào nữa, đương nhiên là đón Dương Dương về dưỡng thai cho tốt thôi!” Phó Kình Hiên còn chưa kịp trả lời, một giọng nói già nua ẩn chứa sự kích động đã vang lên.
Phó Kình Hiên và Vu Y Cơ cùng quay lại nhìn thì thấy bà cụ đang đi tới từ phía huyền quan nhờ sự nâng đỡ của má Phùng và Phó Kình Duy.
Vu Y Cơ sợ nhất là bà cụ này. Bà ta bật người đứng dậy: “Mẹ, sao ngài lại đến đây?”
Phó Kình Hiên nhìn Phó Kình Duy.
Sao lại đến đây ư?
Chẳng phải là vì thằng nhóc Phó Kình Duy này mật báo sao.
Phó Kình Duy đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Phó Kình Hiên thì không nhịn được rụt rụt cổ: “Anh, anh đừng trách em mà. Chủ yếu là vì chuyện Bạch Dương mang thai là chuyện lớn như thế, cũng nên để bà nội biết chứ. Hơn nữa em biết gần đây anh đang theo đuổi Bạch Dương. Có bà nội giúp anh, chẳng phải cơ hội quay lại của anh và Bạch Dương cũng lớn hơn một chút đó sao?”
“Cái gì? Kình Hiên đang theo đuổi Bạch Dương ư?” Vu Y Cơ cất cao giọng, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đúng rồi mẹ, mẹ không biết à?” Phó Kình Duy lé mắt nhìn sang.
Cậu ta mải chơi game bên ngoài, rất ít khi ở nhà nên chuyện mọi người đều biết thì cậu ta không biết.
Thế mà mẹ ruột của cậu ta lại cũng không biết.