Nghe thấy lời này, Phó Kình Duy ở một bên đỏ mặt, không nhịn được mà cúi thấp đầu.
Advertisement
Anh biết là anh có lỗi.
Lão phu nhân nhìn cũng không thèm nhìn Phó Kình Duy lấy một cái, vẫn như cũ nhìn chăm chăm Phó Kình Hiên, “Đáng ra khoảng thời này ta phải giáo huấn con, nhưng vì Dương Dương ngăn ta lại, ta nghĩ nếu đã là chuyện của hai vợ chồng son các con, thì nên để cho hai đứa tự giải quyết với nhau, nhưng Dương Dương tính cách ôn hòa, đối với tình cảm mà nói là một lòng tận tâm, tính chuyện dài lâu, mẹ nghĩ cô ấy có thể khiến con rung động, không thể ngờ tới, trái tim của con, so với tưởng tượng của mẹ càng lạnh lùng hơn.”
“Không phải vậy đầu bà nội a…”
Lời còn chưa nói xong, Phó Kình Hiên liền bị lão phụ nhân đánh tiếp một roi, ‘Im miệng, không tới lượt con lên tiếng!”
Đây đã là roi thứ ba rồi.
Mỗi một đòn đánh xuống, lão phu nhân đều không chút lưu tình.
Hai roi trước, Phó Kình Hiên vẫn còn có thể cố nén đau ở phía sau lưung mà quỳ thằng.
Nhưng một roi này, Phó Kình Hiên cũng không thể chịu được nữa, ngã trên mặt đất, đau đến nỗi cả thân thể đều đang run lên.
Lão phu nhân không chịu nỗi mà dời †âm mắt, sắc mặt lạnh lẽo như băng như tuyết nói: “Như này thì cũng thôi đi, thật sự là làm cho lão thái bà ta đây không thể nào tiếp nhận nỗi, rõ ràng là con đang ở trong một cuộc hôn nhân, mà lại cùng Cố Tử Yên kia ở cũng một chỗ, nếu như không phải là con cùng Dương Dương đã sớm ly hôn, †a nhất định sẽ đánh chết con, sau này ta có hỏi qua con có hối hận khi quyết định ly hôn với dương Dương hay không, con cũng đã nói là sẽ không hối hận, kết quả thì sao?
Con lại quay đầu khiến cho Dương Dương mang thai rồi!”
Nói đến đây, lão phu nhân đang nổi nóng, lại liên tiếp đánh xuống hai đòn.
Phó Kình Hiên đau đến mức cả thân thể đều cuộn lại, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ trên trán rơi xuống, rớt vào lông mi, cay đến mắt cũng không thể mở ra.
Phó Kình Duy ở bên cạnh cũng khóc rồi, nắm lấy tay của lão phu nhân mà cầu xin: “Tổ mẫu, đừng đánh nữa, anh hai sắp chịu không nổi rồi!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lão phu nhân như bỏ ngoài tai, hất tay của cậu ta ra, “Phó Kình Hiên, trước khi li hôn, con cùng với Cố Tử Yên dây dưa triền miên, không hề để tâm tới Dương Dương có đau lòng hay buồn khổ, mà sau khi li hôn, con lại cũng Dương Dương phát sinh ra loại chuyện như này, con rốt cuộc là đem Dương Dương coi thành cái gì? Đây không phải là con đang chơi đùa tình cảm của Dương Dương hay sao? Nhà họ Phó ta có dạy cho con những chuyện như vầy sao, hả?”
Lão phu nhân mắt phiếm hồng, ươn ướt nước mắt, lại một lần nữa quất roi xuống.
Phó Kình Duy nhìn thân thể đang đau đớn đến phát run của Phó Kình Hiên, liền nóng ruột, vội vã lấy điện thoại di động ra gọi, ‘Chị Bạch Dương, chị nhất định phải bắt máy a, em cầu xin chị đó, hiện tại chỉ có chị mới có thể cứu được anh hai thôi.”
Rất nhanh sau đó, Bạch Dương cũng nhận điện thoại của cậu ta.
Tại bệnh viện, Bạch Dương vừa xem xong bảng báo cáo mà Đồng Khê gửi qua, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì điện thoại di động ở đầu giường reo lên.
Nhìn thấy là Phó Kình Duy gọi tới, cô không nhịn được nhíu mày lại.
Đã muộn như vậy rồi, cậu ta còn gọi điện tới để làm gì?
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Dương chuẩn bị ngắt máy.
Nhưng không ngờ tới chính là, cô cư nhiên lại trượt tay, quẹt vào nút trả lời