Bạch Dương cụp mắt xuống, nói: “Cho dù thế nào cũng không thể để tình hình của Tiểu Triết tiếp tục như vậy được nữa, nếu không thì sẽ làm người ta khổ mình cũng khổ, nói chung là em sẽ tìm cơ hội để nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Triết.”
Advertisement
“Được rồi! Vậy thì tùy em đó, giờ chúng †a đi thôi.” Lục Khởi cầm lấy túi xách của cô.
Bạch Dương ừm một tiếng: “Đi thôi!”
Hai người cầm giấy xuất viện ra khỏi phòng bệnh và đi về hướng thang máy.
Vừa đến cửa thang máy, Lục Khởi vẫn chưa kịp nhấn nút thì cửa thang máy đã tự động mở ra rồi.
Phó Kình Duy vội vã từ bên trong bước ra, cậu ta cũng không nhìn trước mặt nên suýt nữa đã va phải Bạch Dương.
“Cục cưng cẩn thận!” Cũng may, Lục Khởi phản ứng kịp thời, anh ta kéo tay Bạch Dương sang một bên nên mới tránh được va chạm.
Phó Kình Duy nghe thấy giọng nói của Lục Khởi nên cậu ta dừng lại nhìn Bạch Dương với đôi mắt sáng rực: “Chị Bạch Dương!”
Bạch Dương nhướng mày: “Sao cậu lại ở đây?”
“Bà nội với anh hai nhập viện nên em đến đây để chăm sóc họ.” Phó Kình Duy đau lòng nói.
Bạch Dương nhớ lại chuyện đêm qua bà cụ bị ngất đi.
Ngay khi Bạch Dương định hỏi thăm Tình hình của bà cụ thì Lục Khởi đứng cạnh lên tiếng: “Ø? Phó Kình Hiên nhập viện rồi ư? Đây đúng là tin tốt. Này nhóc, Phó Kình Hiên bị bệnh gì mà nhập viện thế? Bệnh nan y à? Còn có thể sống được bao lâu nữa? Nói tôi biết để tôi mua vòng hoa đến tặng anh ta, coi như chúc mừng anh ta được lên miền cực lạc sớm”
“Anh… Anh dám trù ẻo anh hai tôi chết ư?” Nghe thấy lời giêu cợt ấy, Phó Kình Duy tức giận đến nổi đôi mắt đỏ bừng, cậu ta siết nắm đấm định đánh Lục Khởi.
Lục Khởi cũng không ngờ thằng nhóc này tính khí nóng nảy đến thế, mới vậy đã định ra tay rồi, anh ta cũng không dám đùa giốn nữa mà vội né tránh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Phó Kình Duy chơi bóng rổ, người cao chân dài, cao hơn Lục Khởi nửa cái đầu nên cho dù Lục Khởi có né nhanh cỡ nào thì cũng sẽ bị Phó Kình Duy bắt lại rất nhanh.
Mắt nhìn thấy nắm đấm của Phó Kình Duy định đấm lên mặt Lục Khởi, Bạch Dương nhíu lông mày xinh đẹp, vội la lên: “Dừng tay!”
Phó Kình Duy ngừng lại trong vô thức.
Bạch Dương tiến đến trước tách hai người ra.
“Được rồi! Đây là bệnh viện, ầm ï gì chứ?” Bạch Dương nhìn Phó Kình Duy rồi lại nhìn Lục Khởi: “A Khởi! Xin lỗi đi.”
“Tại sao?” Lục Khởi trừng to đôi mắt.
Bạch Dương mím môi: “Anh còn hỏi tại sao? Vì nghe những gì anh vừa nói là em biết anh rất ghét Phó Kình Hiên, nhưng anh cũng không nên nói ra những lời như vậy.
Thật quá đáng rồi! Anh hãy xin lỗi đi.”
Cô nhấn mạnh lại một lần nữa.
Lục Khởi bĩu môi: “Xin lỗi!”
Phó Kình Duy nhìn chằm chằm anh ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống: “Ai cần lời xin lỗi của anh.”
“Vậy cậu muốn thế nào?” Lục Khởi chau mày.
Phó Kình Duy siết nắm đấm: “Muốn thế nào ư? Đương nhiên là đập anh một trận rồi”