Nhưng Bạch Dương biết bên trong chắc chắn xảy ra tình hình rất nghiêm trọng, cô mím môi: “Phó Kình Duy! Cậu nói tiếp đi.”
Advertisement
Phó Kình Duy gật đầu, nói tiếp: “Nếu bà nội còn chịu một lần đả kích và ngất xỉu nữa thì rất có thể sẽ bị đột quy và không thể dậy được nữa”
“Cái gì?” Con ngươi của Bạch Dương co lại, cô vội nắm lấy tay bà cụ: “Bà nội…”
Bà cụ thở dài, sau đó bình tĩnh nở một nụ cười hiền hậu: “Không sao đâu Bạch Dương! Bà cũng già rồi nên cũng sẽ có những tình huống như thế này, hơn nữa bà cũng nghĩ rất thoáng nên đừng lo.”
“Nhưng…”
Bạch Dương còn định nói gì đó.
Bà cụ bỗng ngắt lời cô và hỏi: “Đúng rồi Bạch Dương, cháu nói thật cho bà biết có phải Kình Hiên đã yêu cầu cháu bỏ đứa bé trong bụng?”
Đêm qua bà cụ nghỉ ngờ Phó Kình Hiên thằng nhóc đó nói Bạch Dương bỏ đứa bé nên bị ngất đi trong phút nóng giận.
“Không phải đâu bà nội.” Bạch Dương lắc đầu.
Bà cụ nhìn cô: “Thật không?”
“Thật ạ! Bỏ đứa bé không phải là ý của tổng giảm đốc Phó mà là của cháu” Bạch Dương cụp mí mắt xuống: “Đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không thể không bỏ được.”
“Xảy ra chuyện gì?” Bà cụ hỏi.
Đôi mắt Bạch Dương lóe sáng: “Là cháu bị ngã nên làm mất đứa bé.”
“Thì ra là như vậy!” Bà cụ thất vọng đập vào ngực mình, gượng cười nói: “Có lẽ là không có duyên với nhà họ Phó chúng ta nên vừa đến thế giới này đã không còn nữa.
Bạch Dương hiểu thật ra bà cụ rất muốn giữ lại đứa bé đó, trong lòng cô thấy day dứt: “Xin lỗi bà nội…”
Bà cụ vỗ cánh tay cô: “Đừng nói lời xin lỗi, từ đầu đến cuối cháu không hề có lỗi với nhà họ Phó, là nhà họ Phó chúng ta đã phụ cháu, là Kình Hiên đã phụ cháu.”
Ban đầu bà cụ còn nghĩ nếu Bạch Dương mang thai con của Kình Hiên thì cho dù thế nào, có làm mất mặt bà già này thì cũng phải để Bạch Dương và Kình Hiên tái hợp. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng giờ đứa bé không còn nữa, bà cụ muốn giúp Kình Hiên cũng không giúp được.
Cũng trách Kình Hiên không nói sớm cho bà cụ biết, nếu không thì bà cụ sớm đã bảo anh và Bạch Dương quay về với nhau rồi.
Nhưng thế sự vô thường, có lẽ đúng là giữa Kình Hiên và Bạch Dương có duyên mà không phận thôi.
Bà cụ lắc đầu gượng cười.
Ở bên bà cụ trong phòng bệnh khoảng một tiếng đồng hồ, Bạch Dương nói lời tạm biệt vì dù sao Lục Khởi vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Trời lạnh thế này, cô không thể để Lục Khởi cứ đứng đợi bên ngoài được.
“Bạch Dương! Cháu… Có muốn đi thăm Kình Hiên không?” Bà cụ nhìn Bạch Dương và hỏi với ánh mắt phức tạp.
Bạch Dương cắn môi, cuối cùng lắc đầu: “Chắc là thôi, giây phút đứa bé không còn nữa thì giữa cháu và tổng giám đốc Phó đã cắt đứt toàn bộ liên quan với nhau rồi.
Cháu cảm ơn bà nội đã xử phạt tổng giám đốc Phó giúp cháu, nhưng tốt hơn hết giữa cháu và tổng giám đốc Phó không nên dính dáng gì với nhau nữa.”
Đợi sau khi cô trả xong nợ cho Phó Kình Hiên thì cô sẽ xóa tất cả mọi thông tin liên lạc có liên quan đến Phó Kình Hiên.