Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Dương lắc rồi quay người đi đến thang máy.
Advertisement
Lần này, Phó Kình Duy không ngăn cản cô nữa.
Có lẽ cậu ta biết cậu ta không có lập trường, cũng không có tư cách cản cô lại.
Bạch Dương đi đến trước thang máy, nhấn nút đi xuống tầng dưới.
Đợi chưa được bao lâu thì thang máy đến rồi, một bóng dáng mặc áo khoác trắng từ trong bước ra, đó là Lâm Diệc Hàng.
Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt, ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Dương: “Chẳng phải cô xuất viện rồi sao? Sao vẫn còn chưa đi?”
“Tôi có chút chuyện nên nán lại.” Bạch Dương nở nụ cười trả lời.
Lâm Diệc Hàng liếc nhìn phía sau lưng cô, anh ta chợt hiểu ra gì đó, mắt kính hơi nheo lại: “Phòng bệnh của cô không ở hướng này, muốn rời khỏi cũng không nên đi thang máy ở đây, cho nên cô đến thăm Phó Kình Hiên ư?”
Bạch Dương cũng không ngạc nhiên khi bị anh ta đoán ra, cô bất lực nhún vai: “Đúng thế! Lúc xuất viện thì gặp phải Phó Kình Duy, biết được bà nội cũng nhập viện rồi nên tôi đi thăm bà nội, sau khi thăm xong bà nội thì lại bị Phó Kình Duy kéo đến đây.
“Hóa ra là như vậy, giờ cô phải đi rồi sao?” Lâm Diệc Hàng đút tay vào trong túi áo khoác trắng.
Bạch Dương gật đầu: “Đúng thế! Thăm xong rồi, đến lúc phải đi rồi”
Lâm Diệc Hàng cười: “Vậy cô có suy nghĩ thế nào về chuyện Phó Kình Hiên bị thương?”
“Suy nghĩ ư?” Bạch Dương nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì cả! Tò mò thôi mà, dù sao tôi cũng nghe nói Phó Kình Hiên bị thương hình như là có liên quan đến cô.” Lâm Diệc Hàng hất kính mắt trả lời.
Bạch Dương cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Là có liên quan đến tôi, nhưng lý do thật sự vẫn là do chính anh ta nên tôi không có suy nghĩ gì hết.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“ồI” Trong đôi mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên những màu sắc khác nhau, anh ta hào hứng nói: “Nói như vậy là cô biết lý do cậu ấy bị đánh?”
“Có thể coi là như vậy, nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết về chuyện riêng tư có liên quan giữa tôi và nhà họ Phó.” Bạch Dương áy náy gật đầu: “Được rồi! Bác sĩ Lâm! Tôi đi trước đây.”
Dứt lời, cô đi ngang người anh ta rồi bước vào thang máy.
Lâm Diệc Hàng quay đầu nhìn cửa thang máy chầm chậm đóng lại, mắt kính bị phản quang, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại thì mới quay đầu lại, anh ta đẩy mắt kính và cười thích thú khó hiểu: “Thật thú vịt”
Trong vườn hoa ở khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Bạch Dương tìm thấy Lục Khởi rồi.
Lục Khởi đang ngồi nghe điện thoại ở hàng ghế cách đó không xa.
Bạch Dương đi đến, Lục Khởi vẫy tay khi nhìn thấy cô, sau đó lại nói gì đó vào trong điện thoại rồi tắt máy.
“Xong rồi à?” Lục Khởi cất điện thoại và hỏi.
Bạch Dương gật đầu: “Xong rồi!”
“Sao lâu thế?” Lục Khởi chỉ vào đồng hồ, †ỏ ý mình đã đợi rất lâu rồi.
Bạch Dương cười ngượng ngùng: “Cùng bà nội trò chuyện. Xin lỗi nhé! Lát nữa em sẽ mời anh ăn cơm.”