Cô vừa mở cửa vừa hỏi.
Advertisement
Thư ký Đồng đi theo cô vào phòng làm việc: “Dạ không! Chỉ là tổng giám đốc Đoàn có nói xấu sau lưng chị vài câu, nói chị là phó tổng giám đốc tập đoàn lại dẫn đầu bỏ bê công việc, không xứng đáng ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc này.”
Bạch Dương lạnh lùng cười: “Xem ra giờ bọn họ đã biết cho dù thế nào cũng không thể cướp đi một nửa quyền quản lý từ trong tay của tôi cho nên chỉ có thể nói sau lưng tôi vài câu chua chát để thỏa mãn sự bất mãn trong lòng bọn họ.”
Cô không nói với ai trong tập đoàn lý do thật sự hôm qua cô không đi làm.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô.
Hơn nữa bây giờ cô cũng thấy rất vui vì đã không nói ra điều đó, dù sao cô chỉ nói rằng có việc bận nên không đến công ty. Nhóm người Đoàn Hựu Đình đã nói về cô như vậy, nếu bọn họ biết chuyện cô sảy thai không đi làm được thì không biết còn bôi nhọ sau lưng cô đến mức nào nữa.
“Chẳng phải sao” Thư ký Đồng gật đầu, cô ấy rất đồng tình với lời nói của Bạch Dương.
Bạch Dương kéo ghế văn phòng ra, ngồi xuống và bật máy tính lên: “Lịch trình hôm nay thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, thư ký Đồng lập tức mở tập tài liệu mang theo, tìm bảng lịch trình rồi đọc qua một lần.
Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Tổng giám đốc Bạch! Em ra ngoài trước.” Thư ký Đồng đóng tập tài liệu.
Bạch Dương nhìn cô ấy: “Đợi đã! Cô hẹn giúp tôi một luật sư, tốt nhất là giỏi về mảng tài chính.”
“Tổng giám đốc Bạch cần xác nhận gì không?” Thư ký Đồng đẩy mắt kính hỏi.
Bạch Dương gật đầu: “Giờ tôi mới biết hóa ra hơn một nửa cổ phần trong tay của tôi là do A Khởi và Tiểu Triết mua cho tôi, tôi không thể lấy không được, nên hãy tìm một luật sư viết một tờ giấy xác nhận để sau này trả lại gấp đôi số tiền cho bọn họ.”
Đây là cách duy nhất cô có thể làm để trả ơn cho Tiểu Triết và A Khởi rồi.
“Thì ra là như vậy.” Thư ký Đồng mỉm cười, hài lòng nhìn Bạch Dương: “Em biết rồi tổng giám đốc Bạch, em sẽ giúp chị sắp xếp một luật sư tốt nhất.”
Trước đây cô ấy cung kính tổng giám đốc Bạch là vì được tổng giám đốc Lục căn dặn.
Nhưng bây giờ cô ấy thật lòng rồi.
Bởi không phải ai cũng có thể trả lại cho người khác khi đối mặt với một khoản tiền tự nhiên mà có được.
Chỉ dựa vào điểm này, tổng giám đốc Bạch xứng đáng được cô ấy thật lòng tôn trọng.
“Vậy nhờ cô đấy.” Bạch Dương mỉm cười với thư ký Đồng.
“Đây là trách nhiệm của em” Thư ký Đồng trả lời.
Bạch Dương kích chuột: “À đúng rồi!
Hãy thu dọn bàn làm việc trước đây A Khởi đã dùng, hôm nay A Khởi sẽ đến giúp tôi giải quyết công việc.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt thư ký Đồng sáng rực, hai bàn tay nắm chặt lại đầy kích động.
Nhưng cô ấy hành động rất bí mật, Bạch Dương không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy giọng nói đáp lại của cô ấy to hơn vừa nấy: “Vâng tổng giám đốc Bạch.”