“Bạn à?” Bạch Dương nhếch miệng mỉa mai.
Đúng là một người bạn tốt, một người bạn cố tình lừa dối cô.
Advertisement
Người bạn như thế này cô cũng không chịu nổi!
Trình Minh Viễn không biết Bạch Dương đang suy nghĩ gì, anh ta bỏ tay xuống, nói: “Chỉ là tôi không ngờ cô lại biết chuyện này nhanh như vậy, nhưng nếu cô đã biết thì †ôi cũng không thể không nhắc đến thái độ của mình được, nên tôi đã đến đây để xin lỗi cô, dù sao thì chuyện giấu diếm cũng là lỗi của tôi, Bạch Dương, hy vọng cô tha lỗi cho tôi!”
Nói xong, anh ta cúi đầu trước mặt cô, thái độ vô cùng thành khẩn.
Nhưng Bạch Dương lại lùi về sau một bước: “Tôi hiểu cho anh, dù sao thì Phó Kình Hiên cũng là bạn của anh, anh giúp anh ta che giấu là chuyện bình thường.”
Ánh mắt Trình Minh Viễn sáng lên, lập tức bật người dậy, kích động nhìn cô: “Ý của cô là, cô đồng ý tha thứ cho tôi?”
Cô hiểu cho anh ta.
Như vậy là tha thứ sao?
Bạch Dương vẫn không thay đổi, lắc đầu một cái: ‘Không, hiểu không có nghĩa là tha thứ, anh giúp Phó Kình Hiên che giấu là không sai, nhưng lại có lỗi với tôi, nên tôi không thể tha thứ cho anh, từ nay về sau, †ôi sẽ chỉ hợp tác với anh để đối phó với nhà họ Cố, nhưng chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.”
Vẻ mặt Trình Minh Viễn cứng đờ: “Hợp ao”
Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng của minh: “Đúng vậy, hợp tác, chỉ vậy thôi!”
Nói xong, cô đóng cửa lại, để lại mình anh ta ở bên ngoài.
Trình Minh Viễn nhìn cánh cửa trước mắt, khóc không ra nước mắt.
Anh ta còn tưởng cô sẽ tha thứ cho mình, không ngờ lại đi đến bước này.
Cô không những không tha thứ cho anh †a, mà còn kết thúc luôn cả tình bạn này!
Vất vả lắm anh ta mới tạo được nhiều thiện cảm với cô như vậy, trở thành bạn của cô, sau đó sẽ theo đuổi cô.
Kết quả là bây giờ đừng nói đến theo đuổi, ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Trình Minh Viễn vò đầu bức tóc: “Không được, không thể tiếp tục như vậy được!”
Phải nói chuyện thật tốt với Bạch Dương, không cần cô phải tha thứ cho anh ta.
Ít nhất thì mối quan hệ bạn bè không được cắt đứt!
Ngay lúc Trình Minh Viễn giơ tay lên, chuẩn bị bấm chuông một lần nữa, điện thoại di động trong túi áo anh ta đột nhiên vang lên.
Trình Minh Viễn nhíu mi lại, móc điện thoại trong túi ra, thấy người nhà gọi tới: “Nghe nè, anh hai.”
Không biết bên đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt Trình Minh Viễn đột nhiên thay đổi: “Em biết rồi, em về ngay đây!”
Vừa nói xong, anh ta hạ điện thoại từ tai xuống, sau đó cúi đầu gửi cho Bạch Dương một tin nhắn, sau đó vội vã đi tới thang máy.
Trong phòng, Bạch Dương đang uống nước, nghe được điện thoại trên bàn ting lên một cái, cô liếc nhìn.
Là tin nhắn của Trình Minh Viễn.