Cố Mạn Tình nén lại sự không thoải mái trong lòng, rất nhanh đã mỉm cười.
Người hầu lên tiếng, bưng khay lên định lên lầu.
Advertisement
Bỗng nhiên, Cố Mạn Tình nghĩ tới điều gì đó, vươn tay: “Chờ một chút!”
“Cô cả còn có gì muốn dặn dò?” Người hầu thắc mắc dừng bước lại.
Ánh mắt Cố Mạn Tình lấp lóe, sau đó dịu dàng nói ra: ‘Đưa tổ yến cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ đưa cho em gái, chị cũng biết em gái có ý kiến đối với tôi. Vừa hay tôi có thể mượn cơ hội này để tâm sự với nó, nói không chừng có thể hòa dịu ngăn cách giữa chị em chúng tôi.”
“Tôi biết rồi, vậy cô cả, tôi để tổ yến lại đây.” Người hầu đặt khay lên trên mặt bàn.
Cố Mạn Tình gật đầu: “Được, chị đi mau đi”
“Vâng.”
Sau khi người hầu đi, Cố Mạn Tình nhìn †ổ yến ở phía đối diện, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.
Vốn dĩ cô ta còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là nên dùng cách gì để hoàn thành nhiệm vụ của cô Bạch, cạy miệng Cố Tử Yên.
Không ngờ được người hầu lại bưng tổ yến tới, cho cô ta linh cảm.
Cố Mạn Tình buông thìa xuống, đi ra khỏi phòng ăn trở về phòng của mình.
Hai phút sau, cô ta ra khỏi phòng, trở lại phòng ăn, trong tay có thêm một cái bình nhỏ.
Cố Mạn Tình mở nút gỗ nắp bình ra, đổ một viên thuốc nho nhỏ màu trắng ra từ bên trong, thả vào bát tổ yến ở trong khay, sau đó dùng thìa quấy tổ yến cho đến khi viên thuốc màu trắng bị hòa tan.
Viên thuốc màu trắng này là do cô ta đưa từ quê lên nhà họ Cố, có tác dụng yên giấc, ăn một viên là có thể khiến cho người †a rơi vào trong trạng thái mơ màng nửa hôn mê.
Lúc này, chỉ cần có người hỏi người uống thuốc kia một vài vấn đề, người uống thuốc kia sẽ trả lời vô cùng thành thật, đồng thời sau khi tỉnh lại sẽ không biết chuyện gì xảy ra.
Trong nhà, cô ta đã dùng cách này để đối phó với đôi vợ chồng kia mấy lần, hỏi đôi vợ chồng kia chỗ cất tiền, sau đó lặng lẽ trộm một chút, nếu không thì cô ta đã bị đôi vợ chồng kia cho chết đói từ lâu rồi.
Sau khi vào nhà họ Cố, cô ta không còn phải trải qua cuộc sống khổ cực ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không còn bị đánh đập nữa, cho nên cô ta cũng quên mất thuốc này, nếu không phải cô Bạch tìm cô ta giúp đỡ, cô ta còn không nhớ ra.
“Có lẽ là được rồi!” Cố Mạn Tình nhìn bên trong tổ yến đã hoàn toàn không còn dấu vết của viên thuốc, yên tâm thở phào một hơi.
Sau đó, cô ta lại nghĩ tới thái độ cay nghiệt của Cố Tử Yên đối với mình, sau khi hừ lạnh một tiếng, lòng trả thù nổi lên, bèn cúi đầu phun một bãi nước miếng vào bên trong tổ yến rồi quấy quấy, đậy kín tổ yến.
“Chị Vương.” Cố Mạn Tình buông thìa xuống, mở miệng gọi vào phòng bếp.
Chị Vương, cũng chính là người hầu vừa nãy kia đi ra: “Cô cả, sao vậy?”
Cố Mạn Tình ngượng ngùng chỉ tay: “Cái… Cái bát tổ yến này vẫn làm phiền chị bưng lên cho em gái thôi, tôi nhớ ra khi trước tôi có đưa cơm cho em gái nhưng em ấy đều không ăn, cho nên tôi đừng đưa thì hơn.”
Lời này cũng không phải nói giả, cho dù là ở bệnh viện hay là trong nhà, Cố Tử Yên hoàn toàn không hề ăn đồ mà cô ta từng chạm vào.
Đây là điều mà vợ chồng Cố Việt Bân và cả người hầu đều biết.
Bởi vậy, người hầu cũng không hoài nghi Cố Mạn Tình, mỉm cười gật đầu: “Được rồi”