Cố Mạn Tình thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cô Bạch, tôi sẽ gửi bản ghi âm cho cô.”
“Không cần vội, hãy ra đây một lát đi, chúng ta gặp mặt một chút, cô có thể trực tiếp gửi nó cho tôi, tiện thể tôi hỏi lại cô một số chuyện khác.” Bạch Dương nói.
Advertisement
“Được.” Cố Mạn Tình đồng ý.
Bạch Dương nhìn đồng hồ đeo tay: “Một giờ chiều, tôi sẽ đợi cô trong đại sảnh của nhà hàng Trung Hoa Hoàng Gia.”
Nói xong, cô cúp máy.
“Tài xế, làm phiền lái sang nhà hàng Hoàng gia, cám ơn.”
“Được rồi!” Người lái xe đáp lại.
Chẳng bao lâu, đã đến quán ăn món Trung.
Bạch Dương đi vào tìm một chỗ để ngồi xuống, bắt đầu Cố Mạn Tình đến.
Cố Mạn Tình đến rất đúng giờ, đến lúc mười hai giờ năm mươi phút.
“Cô Bạch” Nhìn thấy Bạch Dương, Cố Mạn Tình có vẻ rất vui, vẫy tay chào rồi bước tới.
Bạch Dương quan sát cô ta, phát hiện cô ta thực sự thay đổi rất lớn.
Khi gặp cô ta trước đó không lâu, da dẻ của cô ta vẫn còn đen và xấu xí, tóc cũng khô vàng.
Nhưng bây giờ, da dẻ của cô ta đã trắng hơn rất nhiều, tóc cũng bóng mượt, không những đã làm kiểu tóc mới rất dễ nhìn, ngay cả trang điểm trên mặt cũng đẹp đẽ, quần áo và đồ trang sức trên người càng không cần phải nói.
Tóm lại, Cố Mạn Tình ở thời điểm hiện tại và Lý Thất trong quá khứ quả thực là một trời một vực.
Nếu không phải vì mặt mũi không thay đổi, Bạch Dương còn tưởng rằng đã đổi thành người khác, không chỉ có tự tin mà còn có cả khí chất nữa.
“Cô thay đổi nhiều quá, thực sự làm tôi sửng sốt.” Bạch Dương chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho Cố Mạn Tình ngồi.
Sau khi Cố Mạn Tình ngồi xuống, nhìn thấy được vẻ kinh ngạc thán phục trong mắt cô, trong lòng Cố Mạn Tình chắc chắn là vô cùng vui mừng.
Điều này cho thấy sự cố gắng học hỏi của cô ta trong thời gian này là xứng đáng.
Trong mắt người khác, cô ta cuối cùng không còn là con sen dưới quê thấp hèn nữa.
A”
“Cảm ơn cô Dung đã khích lệ” Cố Mạn Tình ngượng ngùng vuốt tóc.
Bạch Dương đưa thực đơn cho cô: “Tôi không phải khích lệ, tôi nói thật đấy, xem xem ăn gì, tôi mời.”
“Vậy tôi không khách sáo đâu.” Cố Mạn Tình nhận lấy thực đơn, vừa lật xem thực đơn, vừa giống như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi cô Bạch, cô đến một mình sao? Anh Trình không đến sao?”
Khi nhắc đến hai chữ “anh Trình”, tay cầm thực đơn của cô ta hơi siết chặt, hơi thở cũng hỗn loạn, ánh mắt càng ẩn chứa một chút căng thẳng và ngượng ngùng.
Bạch Dương đang uống nước nên không để ý đến sự khác lạ của cô ta, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, tôi chỉ đến một mình, về phần Trình Minh Viễn, tôi và anh †a chỉ là đối tác hợp tác, làm sao có thể giờ giờ khắc khắc ở cùng nhau được.”
“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng hai người là người yêu cơ.” Cố Mạnh Tình nghe thấy bốn chữ “đối tác hợp tác”, trong mắt lóe lên ánh sáng vui mừng