Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng cười của trợ lý Trương, nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn sang, “Cậu cười cái gì?”
Trợ lý Trương lập tức tắt nụ cười, đẩy đẩy kính, nghiêm túc đáp: “Tổng giám đốc Phó, anh nghe nhầm rồi, tôi không có cười, với tư cách là một trợ lý đặc biệt, tôi sẽ không có những cảm xúc khác trong quá trình làm việc, xin anh hãy tin tôi, tôi rất chuyên nghiệp.”
Advertisement
Trừ khi tôi không nhịn được!
“Tôi không tin cậu, tháng này không có tiền thưởng!” Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói.
Trợ lý Trương trừng to mắt không thể †in nổi, “Đừng mà, tổng giám đốc Phó, tôi sai rồi, thật đấy, tôi thực sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không cười nhạo anh nữa.”
Ít nhất không cười trước mặt anh nữa.
“Muộn rồi!” Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, giọng lạnh lùng và thờ ơ nói.
Trợ lý Trương biết rằng không thể khiến anh thu hồi mệnh lệnh, cả người giống như sương giả đích gia tử*, tiêu rồi.
*Tả một người không có tinh thần, bơ phờ.
Anh ta hối hận rồi.
Thật sựt Nếu thời gian có thể quay lại, anh ta nhất định sẽ chịu đựng cho đến khi ra khỏi bệnh viện rồi mới cười.
“Được rồi” Phó Kình Hiên xoa xoa thái dương hơi sưng của mình, “Vừa rồi Bạch Dương nói trong điện thoại rằng đã lấy được đoạn ghi âm lời nhận tội của Cố Tử Yên, bây giờ cậu đưa nhân viên tạp vụ và người đàn ông kia đến đồn cảnh sát đi.”
“Nhanh như vậy đã lấy được rồi?” Trợ lý Trương nhướng mày ngạc nhiên.
Phó Kình Hiên khế mở đôi môi mỏng, “Là nhờ sự giúp đỡ của Cố Mạn Tình giả kia, Cố Mạn Tình giả kia chắc là đến gặp Cố Tử Yên rồi bí mật ghi âm lại”
“Đoạn ghi âm theo con đường này không có hiệu lực pháp lý.” Trợ lý Trương nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi biết, nhưng có lẽ Bạch Dương không biết, vậy nên cậu dùng danh nghĩa của tôi đến nhà họ Lâm một chuyến.” Phó Kình Hiên nheo mắt, trâm giọng nói.
Người của nhà họ Lâm hiện cũng giữ chức cục trưởng của Hải Thành, một năm †rước, con trai của cục trưởng Lâm bị bắt cóc, được anh vô tình nhìn thấy, phái người cứu ra, cục trưởng Lâm đã thiếu anh một ân tình, cho đến bây giờ cũng chưa trả được, chủ yếu là anh cũng không hề yêu cầu trả.
Chỉ có điều hiện tại, ân tình này, có thể có ích rồi.
Chỉ cần cục trưởng Lâm nói giúp một tiếng, bản ghi âm trong tay của Bạch Dương sẽ không có bất kỳ không đúng hiệu lực pháp lý nào.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay” Trợ lý Trương gật đầu đáp lại.
Phó Kình Hiên lại nghĩ đến điều gì đó, một tia giá lạnh trong mắt anh lóe lên, “Chờ một chút, trước khi hai người đó bị đưa đến đồn cảnh sát, để tôi xử lí một chút.”
“Tổng giám đốc Phó, anh muốn chuẩn bị xử lý họ?” ánh sáng phản chiếu qua kính mắt trợ lý Trương.
“Nếu nhân viên tạp vụ kia đã dám hạ độc Bạch Dương, vậy gãy hai cánh tay, còn người đàn ông kia, đánh gấy chân cho tôi!”