Phó Kình Hiên tức đến mức bật cười.
Trong văn phòng rộng lớn ngoài Phó Kình Hiên còn có trợ lý Trương và một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Người đàn ông cúi đầu đứng trước bàn gỗ lim, nơm nớp lo sợ.
Người đàn ông cảm nhận được hơi thở của Phó Kình Hiên trở nên lạnh hơn thì bất giác rùng mình, nhỏ giọng cất lời: “Sếp, sếp Phó, tối đó cô Cố chủ động tìm tôi, yêu cầu tôi đặt bút ghi âm trong căn phòng VIP…”
“Tôi đã lấy 600 triệu, tất cả đều ở trong tấm thẻ này, tôi chưa động đến đồng nào.” Người đàn ông nói xong thì để tấm thẻ ngân hàng lên bàn.
Người đàn ông nói liên tục vài câu, thấy Phó Kình Hiên vẫn im lặng, áp lực vô hình khiến anh ta gần như không thở nổi.
“Sếp, sếp Phó, tôi sai rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần.” Đầu gối người đàn ông run rẩy, gần như muốn quỳ xuống: “Sau này cô Cố yêu cầu tôi làm gì, tôi sẽ lập tức nói với anh.”
Phó Kình Hiên rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Đoạn ghi âm dài bao nhiêu phút?”
Khi Trình Minh Viễn kiểm tra video, phát hiện tối đó có một người đàn ông đi ra từ phòng riêng của Bạch Dương, lén lén lút lút kiểm tra tài liệu, nói là phóng viên của toà soạn nào đó, lén nhận công việc này để kiếm chút tiền, nghi ngờ đoạn video đó là do phóng viên này gửi.
Một tiếng trước, Phó Kình Hiên bảo trợ lý Trương gọi người đàn ông này tới, sau khi vào phòng, anh còn chưa hỏi thì anh ta đã khai hết.
“Hơn bốn mươi phút.” Người đàn ông lập tức trả lời: “Khi phòng chưa có ai thì tôi đã đặt bút ghi âm vào rồi, đoạn ghi âm gửi đi cũng đã qua chỉnh sửa.”
Người đần ông nhanh chóng lấy bút ghi âm trong túi ra, đặt lên bàn: “Đây là bút ghi âm, tôi đảm bảo với anh là không có bản copy.”
Phó Kình Hiên cầm bút ghi âm lên, ánh mắt u ám không rõ.
Vụ tai nạn xe do có người cố ý gây ra sáu năm trước, lại thêm chuyện phóng viên này khiến lòng Phó Kình Hiên dần nảy sinh nghi ngờ: Người phụ nữ dịu dàng gây ra tai nạn xe cộ rồi vu oan cho người khác, lòng dạ độc ác này thật sự là “Phong Diệp” trao đổi thư từ qua lại với anh ư?
Anh và “Phong Diệp” đã gửi qua gửi lại cho nhau rất nhiều bức thư, thông qua thư anh cũng biết được mọi sở thích của “Phong Diệp”.
Cô gái đó là một người nhiệt tình, yêu cuộc sống, họ có rất nhiều suy nghĩ trùng hợp, mà Cố Tử Yên sau khi tỉnh lại rõ ràng ở cạnh anh, nhưng hai người lại thường xuyên nói chuyện không hợp, dường như cô ta cách anh rất xa.
Một lúc lâu sau, Phó Kình Hiên bẻ gãy bút ghi âm, huỷ con chip nhỏ bên trong.
“Tôi cho anh một tiếng về nhà thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi Hải Thành.” Phó Kình Hiên ném đồ vào thùng rác, lạnh giọng nói: “Sau khi rời đi đừng bao giờ quay về Hải Thành nữa, cô ấy hỏi thì anh nói là công ty điều động đi nơi khác, hiểu chưa?”
“Vâng vâng, anh yên tâm, tôi sẽ không để lộ tin gì cho cô Cố đâu.” Thấy đã thoát khỏi tội chết, người đàn ông cũng yên tâm, đang định rời đi thì bị Phó Kình Hiên gọi lại.
Phó Kình Hiên chỉ vào tấm thẻ trên bàn: “Cầm đi.”
“Cảm ơn sếp Phó, cảm ơn!” Người đàn ông không ngừng cảm ơn, sau khi cầm lấy tấm thẻ lại cúi đầu chào trợ lý Trương, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Trợ lý Trương đứng bên cạnh lắng nghe toàn bộ, ngoài mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thở dài.