Ngày hôm đó sau khi người đàn ông trả lời tin nhắn, cô nhiều việc quá nên đã quên xoá bạn với anh ta.
Bạch Dương đang định xoá tin nhắn thì thấy tin mới nhất anh ta gửi cho cô vào ba mươi phút trước: Ông chủ Giai Ngẫu đang trượt tuyết ở Yabuli Resort.
Z-H chia sẻ bản đồ cho bạn.
Sao người này biết ông chủ Giai Ngẫu ở đâu?
Bạch Dương gửi tin nhắn cho người đàn ông đó: Rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại biết tôi đang nghe ngóng hành tung của ông chủ Giai Ngẫu? Anh đang điều tra tôi?
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Phó Kình Hiên hơi nhíu mày.
Tối đó Bạch Dương không nhận ra anh?
Anh nhớ đêm đó Bạch Dương uống say khướt, chắc vì thế nên hôm sau tỉnh lại cô không nhớ chuyện tối hôm trước.
Phó Kình Hiên vừa gõ “Phó Kình Hiên” chuẩn bị gửi thì chợt nhớ ra mình đã ly hôn với Bạch Dương, nếu cô biết chuyện đêm đó chắc chắn sẽ ngượng ngùng, càng không nhận sự giúp đỡ của anh.
Cuối cùng Phó Kình Hiên xoá mấy chữ đó đi, nhập lại dòng chữ khác.
Z-H: Tôi là bạn của Trình Minh Viễn, tôi cũng biết cô. Trình Minh Viễn nói có quan hệ làm ăn với cô, muốn giúp cô hợp tác được với Giai Ngẫu.
Z-H: Tôi có một người bạn đến Yabuli Resort chơi, tình cờ nhìn thấy ông chủ của Giai Ngẫu cũng ở đó nên nói vài câu trong nhóm. Lần trước cô đưa rất nhiều tiền nên tin tức này coi như tôi tặng miễn phí cho cô.
Bạch Dương đọc kỹ câu trả lời của người đàn ông, buông lỏng cảnh giác.
Hoá ra là bạn của Trình Minh Viễn.
Bạch Dương gửi lại một câu “Cảm ơn” rồi lại ngẩng đầu nhìn Trình Minh Viễn đang lái xe, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Sao bạn của Trình Minh Viễn lại xuất hiện trước mặt cô vào đúng đêm hôm đó, tại sao cô lại tình cờ ngã vào vòng tay người đàn ông đó, còn… Dường như nhận ra Bạch Dương đang nhìn mình, Trình Minh Viễn không nói với Phó Kình Duy nữa mà nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Sếp Bạch, ánh mắt này của cô thật nguy hiểm, lẽ nào lời tôi nói khiến cô rung động rồi?”
“Anh nói gì?” Phó Kình Duy lập tức hỏi Trình Minh Viễn: “Anh nói gì với chị ấy? Tại sao chị ấy lại rung động?”
“Em muốn biết à?” Trình Minh Viễn nhướng mày, cố ý chậm rãi nói: “Vừa nãy lúc đến đây, anh nói với sếp Bạch rằng anh tốt hơn anh trai em, vẻ ngoài lại đẹp trai…”
“Tài xế Trình.” Bạch Dương không chịu nổi nữa: “Không muốn lái xe thì đi xuống, tôi tự lái.”
Trình Minh Viễn tặc lưỡi, không nói hết câu nữa mà nói với Phó Kình Duy: “Người ta nói gần mực thì đen, cô Bạch ở cùng anh trai em sáu năm nên tính cách cũng rất giống anh trai em, em thấy có đúng không?”
Phó Kình Duy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng là giống thật.”
“…” Bạch Dương thật sự muốn tìm băng dính dưới ghế xe dán miệng Trình Minh Viễn lại!
Phó Kình Duy bỏ ra số tiền lớn để mời Bạch Dương và Trình Minh Viễn ăn cơm tối, sau khi về nhà họ Phó, cậu nhóc vẫn còn rất vui.
Cậu đã ký được hợp đồng huấn luyện, hơn nữa Trình Minh Viễn và Bạch Dương còn tạm thời giấu chuyện này cho cậu, tới lúc qua thời gian huấn luyện, chính thức được vào đội tuyển bóng rổ quốc gia, dù Phó Kình Hiên đến tìm cậu tính sổ thì cậu cũng không sợ.
Phó Kình Duy ngâm nga một bài hát, đi vào phòng khách thay giày.
Đến phòng khách, cậu bất chợt nhìn thấy Phó Kình Hiên mặc quần áo ở nhà đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, tư thế rất nhàn nhã, thoải mái.