Bạch Dương tức giận đến nghẹn lời: “Em bảo anh tìm người giúp, anh lại chạy đi trượt tuyết à?”
“Ở đây đông người như vậy, còn phân tán khắp nơi, có thánh cũng không tìm được!” Lục Khởi nhấc ván trượt tuyết lên, kéo cô đi: “Đi thôi bảo bối, anh dạy em trượt tuyết. Dưới sự dạy bảo của anh, em chắc chắn sẽ trở thành gao thủ trượt tuyết khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật!”
“…”
Bạch Dương nhìn lướt qua sân trượt tuyết lớn như vậy, thấy quả thật rất đông người, cũng đành cam chịu.
Lục Khởi kéo Bạch Dương đi đến đường trượt tuyết sơ cấp: “Chỗ này là đường trượt tuyết sơ cấp, độ dốc nhỏ nên thích hợp cho người mới tập. Chờ em thích ứng được với ván trượt tuyết, có thể trượt thành thạo, chúng ta sẽ tới đường trượt tuyết trung cấp có độ dốc cao hơn để chơi.”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
“Chẳng trách ở đây ít người, còn có người trượt cùng, hóa ra là khu vực dành cho người mới tập.” Bạch Dương đã hiểu, trong lúc lơ đãng liếc qua lại nhìn thấy có hai người bước vào đường trượt tuyết.
Thật không khéo, còn là người quen.
Cố Tử Yên cũng nhìn thấy Bạch Dương, ánh mắt chợt lạnh nhưng nhanh chóng tươi cười chào hỏi: “Cô Bạch, thật khéo lại gặp cô và bạn trai cô ở đây.”
“Cô Cố, chúng ta không thân, cô không cần phải ép mình chào hỏi chúng tôi.” Lục Khởi lười biếng nói: “Nếu không cô cứ làm nũng với tổng giám đốc Phó, bảo anh ta mua sân trượt tuyết này và cấm chúng tôi tới, như vậy chúng ta sẽ không gặp phải nhau nữa.”
Cố Tử Yên mím môi: “Anh Lục, tôi đâu đắc tội anh nhỉ? Anh nói chuyện cũng thật quá đáng…”
“Cô quên mất chuyện ở câu lạc bộ nhanh vậy sao?” Lục Khởi nói xong lại “ồ” một tiếng: “Cũng đúng, trong lòng cô chỉ có tổng giám đốc Phó, sợ người ta cướp mất người chồng đã qua sử dụng này, đương nhiên chẳng thèm nhớ tới chuyện khác.”
“…” Sắc mặt Cố Tử Yên hơi tái đi, nhìn có vẻ yêu ớt, đáng thương.
Lục Khởi này làm cô ta mất mặt ở câu lạc bộ lần đó thì thôi, lần này gặp mặt, mồm miệng còn cay độc hơn cả ngày hôm đó.
Thật sự khiến cho người ta hận muốn chết!
“Ôi ôi, tôi có mắng cô, cô cũng đừng làm ra vẻ mặt đó.” Lục Khởi tỏ ra sợ hãi, còn nói với Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, bạn gái anh còn yếu ớt hơn cả hoa, anh phải cố gắng chăm sóc, đừng để cô ta vỡ nát mất!”
Đôi mắt Phó Kình Hiên tối đi nhưng không nói gì, dẫn theo Cố Tử Yên qua chỗ khác, điều chỉnh trang bị giúp cô ta.
“Bảo bối tới đây, anh giúp em.” Lục Khởi ngồi xổm xuống, cố định giày của Bạch Dương ở trên ván trượt tuyết, trong miệng còn hừ lạnh: “Hừ! Ai chẳng biết thương người chứ!”
Bạch Dương bị anh ta chọc cho không nhịn được cười.
“Em cười gì?” Lục Khởi đứng lên vuốt mái tóc ngắn, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Có phải em thấy anh rất đẹp trai không? Bảo bối, hay em tăng thêm vài cân, anh có thể khiến cho em càng vui vẻ hơn.”
“Anh câm miệng.” Bạch Dương dùng gậy trượt tuyết đánh anh ta: “Anh đừng ép em đánh anh!”
Lục Khởi bị Bạch Dương đánh cho vài cái thì không dây dưa nữa, trở nên nghiêm túc, cẩn thận đỡ cô, để cô thích ứng với ván trượt tuyết.
Cố Tử Yên cách bọn họ không xa, nghe được hai người nói chuyện thì đỏ mặt, khẽ nói: “Cho dù ở đây ít người, bọn họ cũng không thể… Trắng trợn tán tỉnh nhau như vậy chứ, thật không biết xấu hổ.”
Phó Kình Hiên liếc nhìn về phía Bạch Dương, chân mày nhíu chặt.
Anh tưởng Bạch Dương đến tìm ông chủ Giai Ngẫu để bàn chuyện kinh doanh, không ngờ cô ở đây tán tỉnh, trượt tuyết với Lục Khởi, chơi vui vẻ tới quên cả trời đất.
“Đừng để ý tới bọn họ.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói, nhiệt độ cơ thể tự nhiên giảm xuống mấy độ.