Hy Tinh lúc 19 tuổi đã bị Hoàn Thừa mua từ chợ đen, từ đó đến nay vẫn luôn là một chú chim hoành yến được Hoàn Thừa nuôi,dạo này hắn bận rộn, lúc về đa phần đã rất muộn, nghĩ đến chim hoành yến mà chính mình nuôi ở nhà một mình quá chán nên hắn cho Hy Tinh chút việc để làm, vì bố của y nên hình như y chưa từng được đi học, Hoàn Thư cho rằng việc giáo dục trẻ nhỏ không thể thiếu, nên mời một vị gia sự tới dạy cho Hy Tinh.
Hy Tinh bị bắt mặc quần áo đàng hoàng, y thống khổ nhìn đống sách trên bàn, ngẩng đầu nhìn Hoàn Thừa, cảm nhận được hắn nhìn mình bằng ánh mắt đầy uy áp đành phải ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn về vị gia sư kia.
Vị gia sư này là vị thứ bảy sau khi hắn làm sáu vị gia sư trước đó giận dữ rời đi.
Sáu vị trước vị thì là giảng viên đại học bị trói đến đây, còn vị thì là gia sư tư nhân tiêu tiền mời đến, không ai biết Hy Tinh thích và phù hợp ngành nào, cho nên những vị gia sư được mời đến rất toàn năng, từ văn học đến lý học không gì không có, để tìm ra ngành nghề phù hợp nhất với y.
Nhưng vị nào cũng đồng nhất cáo trạng với Hoàn Thừa, nói y học hành không đàng hoàng, bướng bỉnh nghịch ngợm không quản nổi.
Hoàn Thừa chỉ có thể bất đắc dĩ tìm Hy Tinh, y đang ngồi trên ghế mà miệng còn cắn một cây bút, mở to đôi mắt bé ngoan kia mà đọc sách, nhíu mày giống như đang tự hỏi gì đó.
Rõ ràng nhìn đến không thể ngoan hơn.
Hoàn Thừa hừ lạnh một tiếng, chắc chắn là do mấy vị gia sư kia thần kinh không vững thì có.
Vậy liền đuổi mấy vị kia đi.
Gia sư thứ bảy nghe cảnh ngộ của sáu gia sư kia, lại nhìn đại lão Hoàn Thừa, kinh hồn táng đảm, lại nhìn Hy Tinh ngoan ngoãn đáng yêu kia, lòng đau gan cũng đau, tay cầm sách còn không vững.
Bên cạnh là boss khí tràng cường đại, bên cạnh lại là thiếu niên ác quỷ đội lốt thiên thần, gia sư vừa giảng vừa khẩn trương, nói mấy câu đã bị nghẹn, Hy Tinh chưa kịp nói câu lão sư ngài có được không đã bị Hoàn Thừa gõ một cái lên đầu.
“Học tập cho tốt.” Hoàn Thừa nghiêm túc mà nói.
“Dạ……” Đôi mắt Hy Tinh trong chớp lát đã rưng rưng, pheromone hương sữa phát tán, thiếu chút nữa thì hắn lại mềm lòng, vội vàng phóng ra chút pheromone áp chế tiểu tao hóa động dục bất cứ lúc nào.
Gia sư beta kia không cảm nhận được pheromone chỉ đang đắm chìm trong sự nghiệp giáo dục vĩ đại, sau đó Hy Tinh nghe lời mà học xong một tiết học, tuy không biết có vô đầu được cái gì không, chỉ thấy y ghi chép khá đầy đủ, gia sư nhẹ nhàng thở ra, kết thúc bài giảng hôm nay.
Ngày hôm sau Hoàn Thừa không ở nhà, Hy Tinh ngoan ngoãn ngồi trước bàn học, gia sư vừa mới mở sách nói mấy câu, đang cầm phấn chuẩn bị viết xuống bảng đen thì đột nhiên một cây bút chì xẹt qua mặt, ngòi bút ghim mạnh vào bảng đen.
“Xin lỗi ngài, tôi chỉ đùa một chút.” Hy Tinh cợt nhả mà giải thích, đứng dậy đem bút rút xuống.
Gia sư cũng biết hoàn cảnh bản thân đang đối mặt, nhiw thế nào thì mangj là quan trọng nhất, chỉ có thể làm lơ việc vừa nãy mà giảng bài tiếp.
“Tiếp theo xem trang mười một……” Gia sư nói, Hy Tinh làm lơ, y đi vào phòng bếp lấy một quả chuối, vừa lột vừa kêu đói, Hy Tinh một ngụm lập tức ngậm cả thân chuối màu vàng vào trong miệng, lại từ từ rút ra khiến thân chuối dính lên chút nước bọt lấp loáng, đầu lưỡi di chuyển trên dưới trên trái chuối, như đang bắt chước động tác làm tình không ngừng liếm mút.
Thật sự! Quá khó coi!
Gia sư thứ bảy, công tác giáo dục - thất bại.
Hoàn Thừa trở về, gia sư thứ bảy nói với hắn rằng không tiếp tục dạy được nữa.
Hoàn Thừa khó hiểu, chỉ cảm thấy tính tình vị gia sư này cổ quái, không dạy được là do bản thân vị gia sư đó.
Mà lúc Hy Tinh chạy tới, trong miệng đang ngậm chuối, ánh mắt trong suốt vô tội hỏi hắn hôm nay có làm sữa lắc chuối* không.
*Sữa lắc chuối:
“……”
Mặc kệ gia sư đã, đầu tiên phải 'làm' sữa lắc chuối đã.
Vị gia sư thứ bảy tất nhiên không phải người thất bại cuối cùng, theo sau còn có thứ tám, thứ chín, thứ mười... nữa.
Sau đó kết quả chỉ có một, không một ai sống sót.