Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 20: Chương 20: Chung chăn chung gối . . .




Nàng cũng chỉ hơi kích động, giọng cũng không lớn lắm, khi nói xong rồi bước vào phòng hắn mới phát hiện Ngạn Khải nằm nghiêng không nhúc nhích, dường như ngủ rất sâu.

Tống Trường Tuyết sợ đánh thức hắn, nàng che miệng, rón rén vào phòng. Ngó qua dáng ngủ của hắn, quỷ xui thần khiến thế nào lại bước tới, thuốc giải sẽ ở trên người hắn chứ…

Ngạn Khải vẫn im lặng nhắm mắt, giống như ngủ rất say không chút phòng bị. Tống Trường Tuyết thận trọng đưa tay đến bên hông hắn, mới đụng chưa lâu thì có giọng nói vang lên.

“Xem như nếu ngươi tìm được, liệu ngươi có biết đâu là thuốc độc đâu là thuốc giải không?” Hai mắt nhắm chặt, như đoán được tâm tư của nàng.

Tống Trường Tuyết giật mình vội rụt tay về, cười ha hả, “Đâu có đâu mà, ta chỉ muốn xem trên người ngươi có bạc không thôi. Hôm nay ra ngoài bị người ta trộm mất, giờ một chút tiền cũng không có. Những ngày tới không biết phải làm sao đây…”

Có lẽ không muốn vạch trần nàng, Ngạn Khải từ từ ngồi dậy. Ngừng lại một chút, giọng nói tùy hứng như mọi ngày mang theo chút ngái ngủ: “Mấy ngày nay ngươi tiêu tốn tổng bao nhiêu?”

Tống Trường Tuyết vặn ngón tay, mơ mơ màng màng: “Chắc khoảng hơn một trăm hai mươi lượng gì đó… Ai bảo ngươi cứ thích ăn mặn, nếu không cũng bớt được bao nhiêu tiền rồi!”

Ngạn Khải không để tâm đến lời sau của nàng, chỉ thản nhiên nhìn nàng… Một trăm hai mươi lượng, có đủ cho chức Quận chúa không?

Thấy hắn im lặng, nàng càng cằn nhằn nhiều, nhân tiện rót cho hắn một chén nước sôi: “Cả ngày toàn thịt với cá vẫn gầy như vậy. Cứ thế này, ai mà nuôi nổi loại đại thiếu gia này đây?”

Ngạn Khải nheo mắt nguy hiểm: “Ta gầy?”

Tống Trường Tuyết sợ nhất là bộ dáng này của hắn, nàng vội ngậm miệng, im lặng.

Bàn tay Ngạn Khải nhận nước mới để ý đến cách ăn mặc của nàng, thấy áo choàng nàng ôm trong tay, người lại chỉ mặc mỗi trung y trắng mỏng, ngay cả hắn còn thấy lạnh, khó hiểu: “Sao không mặc mà lại ôm áo?”

Lúc này Tống Trường Tuyết mới chợt nhớ ra, hai tay càng ôm chặt: “A… Suýt chút nữa là ta quên nói với ngươi, chúng ta ở đây có hơi hẻo lánh, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết. Ngay cả Dục Văn Đế băng hà rồi cũng nhờ người qua đường nói cho.”

Tay Ngạn Khải run một cái, chén nước trong tay nháy mắt rơi xuống chăn, ướt một mảng lớn, trên mặt chăn còn hơi bốc khói.

“Trời ạ! Sao ngươi lại không cẩn thận thế…” Tống Trường Tuyết vội vàng nhấc chén lên, dáng vẻ gần giống với khóc không ra nước mắt, oán giận, “Mùa đông lấy đâu ra nắng, ngươi bảo ta đem chăn đi đâu phơi giờ.”

Sau lại tự nói: “Nếu không nhầm, hình như phòng bên cạnh còn một cái chăn.”

Mấy lời sau của nàng, một câu Ngạn Khải cũng không nghe lọt. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu kia… Dục Văn Đế băng hà rồi. Không nhìn ra biểu tình của hắn, chỉ thấy mặt hắn trắng bệch, cả người bất động.

Hóa ra ở trong mắt thế nhân, hắn đã chết.

Hóa ra ba năm chung chăn chung gối, chẳng qua cũng chỉ để quyến rũ ta, sống chết đoạt hoàng quyền. Cái thời lợi ích mê muội tâm can, ngay cả chuyện sống chết cũng có thể tính kế, người kia liệu có nhớ là yêu hay là hận.

Sở dĩ hắn thất bại thảm hại, chính là bại bởi quá tin tưởng người. Trước đây đã quá tin người bên cạnh, mới để người thừa cơ chui vào. Băng hà? Vũ Văn Viễn tuy tuyệt tình, nhưng là người do dự thiếu quyết đoán, chủ ý này không phải một mình nàng dám làm, còn có thể là ai…

Ngạn Khải động ngón tay, dường như đã thông suốt, đón nhận khuôn mặt mờ mịt của nàng, hắn nói: “Mặc vào.”

“Hả?” Nàng không hiểu nguyên do.

“Ta cho ngươi mặc món đồ đỏ kia, tốt nhất nên tô son đỏ, trên đầu cài một đóa hoa đỏ to đùng. Càng, vui, mừng, càng, tốt.” Dằn từng chữ một.

Nếu ngay cả nàng cũng nguyền rủa ta chết, ta đây cũng sẽ vui vẻ… Thả nàng đi.

Tống Trường Tuyết nhìn hắn như nhìn quái vật: “Ngươi có thù với Tiên đế à?”

“Làm gì mà có thù.” Ngạn Khải trừng mắt liếc nàng, “Bảo ngươi mặc cứ mặc, nếu mà bị cảm lạnh, ai chăm sóc cho ta…”

“…” Đáy lòng nàng xùy một tiếng khinh miệt, cũng ngoan ngoãn mặc y phục vào. Quả thật nàng lạnh, chỉ vì để tang Hoàng đế mà bị cảm hình như không đáng.

Không khí hơi khô, Tống Trường Tuyết đi tới mở cửa sổ, một trận gió lạnh thổi qua, cũng khiến người thanh tỉnh không ít. Từ bụng truyền tới một cơn đau, lúc này nàng mới nhớ đến chuyện của mình, vừa đi vừa nhìn nhà vệ sinh vừa cảm thán, quả nhiên là một cuộc sống tạm bợ.

Nàng xoay người vào phòng bên cạnh, trước kia đây là phòng của Hứa bà bà, vải bông may vá có không ít. Tống Trường Tuyết cắt một miếng vải, đem ít bông nhét vào bên trong, nhanh chóng may cho mình một thứ để dùng khi nguyệt sự đến. Trước đây nàng đều dùng than tro, nhưng giờ không có thứ đó nên đành phải xa xỉ một chút.

Chạng vang tối, Tống Trường Tuyết nén cơn đau ở bụng vào phòng bếp đun nước, nấu cơm, tiền thể xào lại thức ăn thừa lúc trưa.

Hai người ăn xong bữa cơm tối giản dị, Tống Trường Tuyết bưng một chậu nước ấm đến bên giường hắn.

Ngày ngày đều tự nhiên như thế, đây không phải lần đầu nàng lau người cho hắn. Tống Trường Tuyết cũng không còn mặt nhăn mày nhó như trước đây nữa, vừa lau vừa tránh vết thương của hắn, đương nhiên cũng tránh những bộ phận trọng yếu… Lau người xong đến bôi thuốc, nàng hơi đỏ mặt, cẩn thận bôi bừa thuốc lên vết thương, mặc dù đã qua nhiều ngày như vậy, nhưng miệng vết thương hở dài kia vẫn có thể khiến người khác nhìn mà giật mình. Không dưới một lần nàng từng nghĩ, nếu mình mà trúng một đao này, nhất định đã chết ngay tại chỗ rồi…

“Mấy ngày nữa Lưu Thái y sẽ tìm cách đến đây một chuyến, ngươi…” Thực ra hắn vốn muốn nói, ngươi không cần để ý đến ta. Nhưng lại nhanh chóng thu lại câu nói kia.

“Ờ.” Tống Trường Tuyết trả lời như không có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt Ngạn Khải không rời nàng, nhìn nàng lại bưng tới một chậu nữa, gắng sức giúp hắn sạch sẽ, giống như thường ngày rửa chân giúp hắn.

Hắn luôn được người hầu hạ, nhưng giờ bị hai tay lạnh ngắt của nàng chạm vào, hắn thấy ngại mà rụt một cái.

Tống Trường Tuyết ngẩng đầu không hiểu: “Muốn nóng hay lạnh?”

Ngạn Khải không đáp, nhìn nàng không chớp mắt.

“Gì vậy… Đừng nhìn ta như thế, ta sợ đấy.” Nàng lẩm bẩm, đổ thêm ít nước lạnh vào, rồi nhấc chân hắn để vào. Từ từ xắn ống quần lên, có một vết kiếm dài, nàng nhìn nhiều cũng không sợ nữa. Tuy là lần đầu nhìn khiến nàng thật sự bị dọa, đao kia sâu đến xương cũng nhô ra, dễ khiến lòng người phát lạnh. Nàng không nhìn nữa, chỉ chuyên tâm rửa chân cho hắn.

Ngạn Khải ngạc nhiên nhìn hết thảy động tác của nàng, có chút động tâm, bỗng nhiên hắn hỏi: “Vì sao không bỏ ta lại.”

“Bởi vì ngươi hạ độc ta nha!” Nàng thản nhiên nói, ánh mắt không quên hiện lên vài phần bất mãn, “Ta từng nghĩ bỏ mặc ngươi, nhưng ngươi lại cao tay hơn, nên cũng mệt khiến ngươi thả ta ra.”

Ngạn Khải không châm biếm nàng như ngày thường, chỉ chầm chậm nói: “Vậy còn bây giờ, sau này nữa?”

Tống Trường Tuyết bị hắn làm cho hồ đồ, hỏi vặn lại: “Cái gì mà sau này?”

“Nếu như ta cho ngươi giải độc, ngươi có hoàn toàn can tâm tình nguyện chăm sóc ta không?” Vừa dứt lời, Ngạn Khải lại sửa lại, “Không… Chờ vết thương của ta lành, nàng có can tâm tình nguyện để ta chăm sóc nàng không?”

Tống Trường Tuyết đứng dậy, dùng bàn tay vừa sờ chân xoa lên cái đầu của hắn, thở dài: “Xem ra Lưu Thái y phải kê thêm thuốc rồi.”

Ngạn Khải vươn tay áo lau nước trên trán, khôi phục lại thần thái thường ngày.

“Bỏ đi, nãy giờ ta chẳng nói gì hết.”

Cái gì nàng cũng không biết, không sao, còn nhiều thời gian.



Tống Trường Tuyết ra ngoài rót nước, gió lạnh lùa vào người nàng, bụng càng thêm đau.

Trước kia ở Tống phủ nàng có một tật xấu, cứ đến nguyệt sự đều vô cùng đau, phải chui trong chăn vài ngày mới khỏe. Trước có mẫu thân thay nàng chuẩn bị bình nước nóng, rất dễ chịu, rơi tình huống này nàng thật không biết nên làm gì nữa. Cơ bản là ngày nào nàng cũng nằm dưới đất, cơ thể nàng vốn đã lạnh, giờ lại càng lạnh hơn, mùa đông này so với những năm trước khắc nghiệt hơn nhiều.

Không thể tiếp tục ngủ dưới đất nữa… Đây là biện pháp duy nhất nàng nghĩ được.

Trở lại phòng, nhớ đến chăn của Ngạn Khải bị ướt thì càng thêm ủ rũ.

“Cái này… Cà Rốt đại ca, ta muốn sang phòng bên ngủ.”

“Tại sao?” Ngạn Khải không hiểu.

Tống Trường Tuyết ấp úng, không dám nói ra nguyên nhân, chỉ ôm bụng nhỏ: “Dưới đất lạnh, ta… Cái đó của ta có hơi khó chịu, muốn sang phòng bên ngủ.”

Ngạn Khải nhìn động tác của nàng, thoáng cái liền hiểu. Hắn hối hận trước kia không lo lắng chu toàn, lại có thể để một cô nương ngủ dưới đất, vội nói: ” … Ta ngủ dưới đất, nàng ngủ trên giường.”

Nàng cắn cắn môi dưới: “Không cần… Phòng bên có sẵn giường. Chăn ngươi lại ướt, ngươi đắp chăn của ta, đỡ phải bê tới bê lui rất phiền.”

Nhìn sắc mặt nàng tiều tụy, Ngạn Khải khẽ động.

“Nàng chắc không?”

Tống Trường Tuyết không biết hắn lại muốn đùa bỡn gì nữa, “Chắc mà…”

“Không phải nàng từng nói với ta, chủ nhân căn nhà này mới qua đời không lâu sao, ngủ một mình, nàng không sợ à?” Ngạn Khải dẫn dắt từng bước.

Quả nhiên nàng sợ, vội vàng bước gần đến bên hắn. Mấy ngày nay ở nhờ nhà người ta, trong lòng cũng có chút bất an, nay lại nghe hắn nói vậy, nàng càng sợ hơn, nhưng lại cúi đầu cãi: “Khi còn sống họ đối đãi với ta rất tốt… Ta không sợ, không sao hết…”

Ngạn Khải nheo mắt, nói bằng ngữ điệu kỳ quái: “Ừ, nghe nói loại nhà này là nơi cô hồn dã quỷ thích tới nhất, có những lúc còn thích bám lấy người cơ. Đặc biệt iu ái chọn những nữ tử tới nguyệt sự, bởi thân thể các nàng rất yếu… Âm khí cũng vô cùng nặng.”

Tống Trường Tuyết “A” một tiếng rồi vội nhảy vào trong lòng hắn, hoảng sợ: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Vết thương bị cái đầu nhỏ đập vào, Ngạn Khái đau đến hít vội một hơi khí lạnh, vững vàng tiếp nhận Tống Trường Tuyết, thuận thế đem nàng ôm vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ… Ta ở đây, dương khí của ta thịnh, không ai dám chạm vào nàng đâu.”

Tống Trường Tuyết vẫn là bị dọa sợ, liên tục run run, ngay cả mình đụng phải vết thương của hắn cũng không biết. Từ nhỏ đến lớn nàng sống trong Tống phủ, mẫu thân cũng không bao giờ kể cho nàng mấy cái chuyện tâm linh quái gở thế này. Nàng với bọn nha hoàn, sai vặt cũng chẳng khác nhau là mấy, đều quê một cục. Giờ đây nghe hắn miêu tả, nàng sợ đến rét run lên.

Ngạn Khải đại khái cũng thấy mình làm hơi quá, nổi lên sự thương hại, chỉ dịu dàng dỗ dành, không dám dọa nàng nữa.

“Ta… Ta không sang phòng bên đâu, ta ngủ dưới đất… Ta ngủ dưới đất…” Nàng giật mình mà khóc thút thít.

Ngạn Khải: “Nàng mang chăn lên đây, chúng ta cùng ngủ trên giường.”

“A?” Hai lưng tròng mắt đẫm lệ, nàng không biết nên làm gì bây giờ, “Nhưng mà… Nhưng mà chăn của ngươi ướt mà, không lẽ chúng ta đắp chung chăn sao?”

Ngạn Khải cười gian xảo: “Hoặc là nàng sang phòng bên ôm chăn qua đây.”

Nàng nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, cảm giác có làn gió quỷ dị thổi qua, lại hoảng sợ rụt vào lòng hắn, “Không muốn không muốn! Ta không muốn đi!”

Cảm nhận tín nhiệm của tiểu nha đầu trong lòng phát ra từ nội tâm, Ngạn Khải thấy rất hài lòng… Vòng tay ôm nàng thêm chặt, nghiêm túc: “Ta đảm bảo sẽ không động đến nàng, một ngón tay cũng không động.”



Cuối cùng, Tống Trường Tuyết rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

Nằm trong một chăn, mỗi người có một suy nghĩ riêng, đưa lưng về phía nhau. Chăn khá lớn chừa ra khoảng một tấc làm khoảng cách.

Tống Trường Tuyết chỉ cởi áo ngoài, cả người cứng nhắc, vừa xấu hổ vừa sợ, nghĩ lại những lời hắn mới nói, nhắm mắt lại liền cảm thấy trong đêm đen như mực đầy rãy cô hồn dã quỷ. Cái bụng nhỏ lại đau, hiện giờ cả người nàng cực kỳ khó chịu.

Ban đầu Ngạn Khải không hề động, chỉ trợn tròn mắt nghe động tĩnh của nàng, sau dứt khoát lật người, nhìn cái gáy của nàng.

Tống Trường Tuyết khom người, một mình chịu đựng từng tầng đau đớn. Đến khi nàng phát giác, phía bụng dưới đột nhiên ấm áp kỳ lạ…

Ngạn Khải đưa một tay tới, điềm tĩnh đặt lên cái bụng lạnh ngắt của nàng, không có ý đồ khác, chỉ đơn giản muốn cho nàng chút hơi ấm. Tay hắn vừa to vừa ấm, che trên bụng nàng, mặc dù cách một lớp trung y cũng khiến bụng nàng so với thân thể lạnh ngắt đầy tương phản.

Tống Trường Tuyết cứng người, nhiệt độ trên bụng khiến nàng hoảng hốt, nàng đã thành thân, sao có thể vô liêm sỉ đến độ cùng đàn ông khác ngủ trên một chiếc giường? Thế nhưng bụng nhỏ được bàn tay to kia che thật ấm, thật sự dễ chịu đi không ít… Nàng trở nên kỳ lạ lưu luyến độ ấm từ hắn, không muốn tránh né.

Ngạn Khải nằm rất xa nàng, chỉ dò hỏi: “Có phải rất lạnh không, không bằng ta ôm nàng nhé?”

Tống Trường Tuyết cắn môi dưới cự tuyệt: “Không được…”

Ngạn Khải ừ một tiếng, nhưng không rời tay đi. Trong mắt ánh lên tia sáng, dùng một tư thế quái dị cách xa nàng, để người thuộc về hắn được an bình.

Đêm dài đằng đẵng, gió đêm thổi nhẹ.

Đừng sợ, ta ở đây.

_________________________

Ngoài lề 1

[Hệ Thống] Quốc Công phủ mời Trữ Khác tổ đội.

[Hệ Thống] Trữ Khác không chấp nhận lời mời tổ đội của Quốc Công phủ.

[Hệ Thống] Trữ Khác chuyển sang chế độ kẻ thù với Quốc Công phủ.

[Hệ Thống] 5

[Hệ Thống] 4

[Hệ Thống] 3

[Hệ Thống] 2

[Hệ Thống] 1

[Hệ Thống] Toàn Quốc Công phủ bị trọng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.