Đợi mãi cuối cùng giao thừa cũng đến, dễ nhận thấy Tống Trường Tuyết đang phấn khích, chỉ huy Trữ Khác dán chữ Phúc lên khắp trong ngoài gian nhà. Trong phòng ngày càng có nhiều màu đỏ, nhìn vậy mới thấy có không khí Tết đến.
Dán xong trong phòng, hai người cùng ra ngoài dán câu đối, chú chó hôm qua mới mua vẫy đuôi với họ. Mai là sang năm mới nên hôm nay có hơi bận rộn, Tống Trường Tuyết trở vào mang cho nó hai cục xương, khi trở ra còn không quên đùa với nó.
Bởi vì trong nhà không có thang, cũng ngại mượn nhà bên cạnh, hai người đứng ngoài cửa mặt đối mặt một lúc… Sau đó Trữ Khác rất tự nhiên xoay lưng lại ngồi xổm xuống trước nàng.
Tống Trường Tuyết cào cào tóc, thật có hơi ngại nhưng vẫn đỏ mặt tới gần, vốn muốn để chàng cõng mình, ai ngờ Trữ Khác chợt ngoảnh lại nói: “Không phải để nàng nằm lên lưng ta.” Sau đó Trữ Khác chỉ chỉ vào vai của mình.
Tống Trường Tuyết nhất thời ngây ngẩn tại chỗ, ý của chàng là ngồi trên vai ư?
Cái tư thế này thật ngượng mà… Con chó kia cũng muốn cười nàng ấy chứ? Tống Trường Tuyết ngượng ngùng nhìn dáng vẻ chàng nửa ngồi nửa quỳ, lại nhìn qua y phục của mình. Một màu hồng nhạt dài chấm đất, nhưng mà vạt áo lòa xòa vậy, hẳn là chàng vẫn có thể chống đỡ được cái tư thế này chứ?
Nàng đỏ mặt tiến lên trước ôm lấy đầu của chàng rồi nhẹ nhàng ngồi trên bả vai chàng, kẹp lấy cổ chàng, làn váy lập tức tản ra phía sau. Nếu không nhầm, đây là cách đại nhân cõng bé con sao?
Trữ Khác vươn tay đỡ người nàng lên, nhân tiện mang hồ dán và câu đối tới.
Lúc đứng lên Tống Trường Tuyết có hơi mất trọng tâm, thoáng ngả nghiêng một cái ở phía trên, suýt nữa thì ngã xuống may mà có Trữ Khác đỡ chắc, âm thanh trầm ổn vang lên: “Đừng sợ, ta ở đây.”
Tống Trường Tuyết ấm áp ngồi trên vai chàng, may mà gian nhà này không cao lắm, so với cái cổng kia thì thấp hơn nhiều. Dán câu đối không khó, nàng dựa cùi chỏ vào tường, bôi hồ dán hết trái đến phải. Tập tục lâu đời của Hoài Tống là dán câu đối, Tống Trường Tuyết vỗ vỗ câu đối trên tường kia, nhìn qua hàng chữ: Xuân đến trước nhà thêm may mắn.
Lại sang bên phải dán vế sau: Nắng chiếu vườn sân dậy phúc lành.
Trữ Khác không dám nghĩ nhiều, vững chắc nâng nàng, để nàng ngồi trên vai mình không dám một phút lơ là.
“Dán hoành phi nào.” Tống Trường Tuyết cười hì hì, đặt chỗ giấy đỏ kia lên đầu chàng, nhưng vì có mũ ở đó nên không làm sao thả được.
Trữ Khác lập tức xoay người trở vào trong, vừa cười lại tự giễu: “Ta là vật cưỡi của nàng à.”
“Không phải.” Nàng rất nhanh tiếp lời, “Chàng là thang di động.”
Vừa nói cũng đã dán hồ xong, Tống Trường Tuyết vỗ vỗ vài cái, dán hoành phi ở chính giữa, không lệch một chút nào.
Hoàng phi: Bĩ cực thái lai.
(*) Bĩ và Thái vốn là hai quẻ trong Kinh Dịch. Bĩ tượng trưng cho cùng khốn, Thái tượng trưng cho sự hanh thông.
Đại ý của câu là: Vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến.
(Theo Wiki)
Bĩ cực thái lai, mong muốn sẽ có may mắn phúc lành, năm sau có thể bĩ cực thái lai, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Một năm này có quá nhiều chuyện xảy ra, có chuyện tốt cũng có chuyện xấu. Chuyện tốt nhất chính là hai người bọn họ ở bên nhau, như vậy đã đủ rồi.
Đây là câu đối Trữ Khác tự tay xuống bút, chỉ là bức vẽ cầu may không có cái hoa mỹ để nói, thế nhưng những chữ kia lại khiến người khác sáng mắt. Khí thế khai trương, nói mạnh mẽ mà lại rất uyển chuyển. Người ngang qua đường sợ rằng đều sẽ than một tiếng: Giết gà bằng dao mổ trâu mà. Không biết chừng hôm nào đó còn có người lén lút xé câu đối mang về nhà cũng nên.
Dán xong câu đối thì trời chưa tối, lúc Tống Trường Tuyết từ trên vai chàng xuống thì từ mặt đến cổ đều đỏ phừng phừng, Trữ Khác thừa cơ đùa nàng, chọc chọc ngón tay lên cái mặt nhỏ đỏ bừng: “Không khí bên trên có khác bên dưới không, phát biểu một vài cảm tưởng đi nào.”
Tống Trường Tuyết thẹn quá hóa giận gạt tay chàng, giả bộ nham hiểm: “Chàng dám cười nhạo chiều cao của thiếp, đêm nay chờ chàng ngủ say thiếp sẽ cắt đứt một chân của chàng!”
“…”
Trữ Khác ngạc nhiên đến ngây người.
Được thấy dáng vẻ này của chàng, Tống Trường Tuyết không kiềm được mà cười ha ha, “Ha ha ha! Chàng cũng có ngày hôm nay!” Rõ là một câu chế nhạo, không hiểu sao qua miệng nàng lại thành câu nói giỡn được…
Trữ Khác kéo cái người cười đến không biết trời đất là gì vào trong bếp: “Đừng cười nữa, cứ cười rồi không gói sủi cảo xong, không lẽ muốn để đến sang năm ăn à.” Nói rồi chính hắn cũng nở nụ cười.
Bận cũng đã bận, đùa cũng đã đùa, hai cái đại não gặp trục trặc cũng đã bắt đầu làm vỏ sủi cảo. Rửa sạch tay, thêm chút củi lửa, Tống Trường Tuyết xào nhân bánh gồm cải trắng với thịt lợn ở kệ bếp phía trước. Trữ Khác ở bên cầm chày nhào bột, giây phút giản dị trôi qua thật ngọt ngào.
Ừm, để một người cả ngày cầm bút đi nhào bột, thật là có hơi khó khăn. Chỉ lát sau đã thấy trên mặt chàng, vạt áo chàng đều dính đầy bột mỳ, Tống Trường Tuyết không thể không bỏ dở giữa chừng qua bên giúp đỡ.
“Nhào bột không cho nước, phu quân chàng có thiếu thông minh không đấy?” Tống Trường Tuyết đổ một ít bát nước vào, vừa cười vừa nhào, nhào mãi đến khi thành một cục tròn trùng trục mới đẩy qua, “Chàng làm tiếp đi, không đủ thì lại thêm nước.”
Khi Tống Trường Tuyết trở lại kệ bếp xào rau mới nhận ra chàng vẫn yên lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn, Tống Trường Tuyết không khỏi lo sợ, không lẽ mình nói sai cái gì rồi?
“Chàng sao vậy?”
Trữ Khác dừng việc trên tay, nghiêng đầu nhìn nàng nhưng không có vẻ giận dữ như nàng tưởng, mà là cười điềm đạm, thở dài: “Trước kia ta rất tự phụ, luôn cho rằng không gì mình không làm được. Ta còn từng nghĩ nàng rất ngốc, cái gì cũng không biết.” Chàng không nói tiếp mà chuyển chủ đề, “Ta rất thích.”
Tống Trường Tuyết bị chàng nói mấy câu làm quay mòng mòng, không nhịn được hỏi tới: “Rất thích gì ạ?”
“Rất thích cuộc sống thế này…”
Chàng dừng một lát mới nói hết, “Nàng nói xem, nếu như ta buông chuyện trước đây, không theo đuổi thứ công danh kia nữa mà chỉ làm một tiểu sinh buôn bán. Cứ sống yên ổn hết đời với nàng thế này, được không?”
Đợi hồi lâu mà Tống Trường Tuyết không đáp lại, Trữ Khác hạ tầm mắt, sửa lại lời nói: “Bỏ đi, dù gì cũng tranh một lần, không bằng làm sao đó để không phụ nàng. Hơn nữa, trước nay ta đều không quá thỏa mãn.”
Tống Trường Tuyết xào rau trong một cái chảo nhỏ, xoay đầu chăm chú nhìn vào mắt chàng, dưới ánh nến vàng bếp hiện lên một kiểu ấm áp khác lạ. Nàng như đã nghĩ thông rồi mới chậm rãi nói: “Trữ Khác… Chàng quên rồi sao? Bất luận chàng làm gì thiếp đều theo chàng. Mặc kệ chàng muốn chuyển sang buôn bán hay là muốn thi lại công danh, thiếp vẫn luôn theo chàng.”
Động tác Trữ Khác đột nhiên hơi ngưng lại, hướng mắt về phía mắt nàng, ấm lòng ấm.
Câu nói này nàng đã nói rất nhiều lần, không giống như một lời hứa mà là lòng tin cả đời. Không có nguyên do, không mong báo đáp, một đời quả quyết như vậy.
Tuy rằng trả lời thế nào vào lúc này vẫn là thua kém, hắn cũng vẫn bồi một câu: “Vậy được, nàng theo sau ta, ta sẽ luôn che mưa chắn bão cho nàng.”
Nghe được câu nói đầy màu hồng như vậy, Tống Trường Tuyết bước về phía chàng vài bước. Vừa mới cảm động vạn phần, muốn nói gì đó với chàng, lại bị Trữ Khác bất chợt bỏ thêm một câu.
“Đồ của nàng cháy rồi.”
“…”
Không kịp mắng người, Tống Trường Tuyết khẩn trương xông về cứu lấy chỗ nhân thịt lợn của mình. Dưới tình thế cấp bách cuối cùng cũng chỉ cứu được hơn nửa, một phần còn lại dính chặt trên chảo bị nàng tàn nhẫn chối bỏ.
Tống Trường Tuyết liếc xéo chàng một cái, trách móc: “Đều tại chàng! Tự nhiên tình cảm làm gì, phạt chàng ít nhất ăn ba bánh sủi cảo!”
Trữ Khác nhìn bột mà chẳng cười nổi, cũng không phản bác.
“Có ít bột thôi mà, chàng muốn lề mề đến bao giờ nữa?” Khuôn mặt nhỏ phừng phừng, mặc dù giọng nói vẫn có phần trẻ con nhưng đã tôn ra dáng vẻ của sư tử Hà Đông hai mươi năm sau, “Còn không mau cán vỏ sủi cảo đi!”
Tống Trường Tuyết băm nhân bánh, bên kia chỉ huy chàng cán vỏ sủi cảo thành từng lát mỏng, khí thế chỉ điểm hùng hổ khắp giang sơn.
Dưới quyền uy của vợ, Trữ Khác không thể không dùng đến tốc độ chép sách lúc nhỏ, cán từng lát sủi cảo mỏng nhỏ tròn tròn, làm người ta hoài nghi không biết có phải trước đây từng làm ở quán sủi cảo không.
Lát sau Tống Trường Tuyết mang nhân bánh đã sẵn sàng chuyển đến bên bàn và kiểm tra thành phẩm của chàng, không kiềm được hỏi một câu: “Chàng dùng cách gì mà có thể cán nó thành lát mỏng thế này vậy?”
Trước đôi mắt ngây thơ đầy học hỏi của Tống Trường Tuyết, nghiễm nhiên Trữ Khác dùng bộ dáng tiền bối truyền thụ kinh nghiệm cho hậu bối, dáng vẻ vô cùng tùy hứng: “Rất đơn giản, Tống Trường Tuyết chỉ cần nắm một nắm bột nhỏ thành thế này, rồi dùng chày vui vẻ cán qua cán lại, chẳng mấy chốc nó sẽ thành tròn.”
Tống Trường Tuyết hận không thể cướp chày cán bột rồi đập cho chàng một trận, nhưng muốn cũng chỉ là muốn thôi, nói nửa đùa nửa thật với chàng: “Trữ Khác, trước thiếp gả cho chàng, chàng đâu phải thế này !”
Trữ Khác vừa làm sủi cảo vừa nói: “Trước gả cho ta nàng nhìn thấu ta sao?”
Tống Trường Tuyết biết rồi nhé, hôm nay chàng đích thực có ý không tha mình… Hừ một tiếng không quan tâm, nàng tự đi gói sủi cảo. Hai người cộng lại tốc độ rất nhanh, sắc trời tối đen cũng là lúc nhân thịt lợn hết. Tống Trường Tuyết thấy lạ, rõ ràng mình không dạy chàng cách gói sủi cảo mà, sao chàng có thể gói đẹp mắt như vậy nhỉ.
Không gói sủi cảo chẳng lẽ ta cũng chưa thấy qua sao? Trữ Khác nghĩ như vậy.
Bận rộn cả tối cuối cùng cũng vào nồi. Tống Trường Tuyết để Trữ Khác yên tâm ngồi một chỗ chờ, còn mình luộc chúng trước bếp. Nếm thử nước dùng, lại cho thêm chút giấm, không hiểu sao Tống Trường Tuyết chợt thấy cảnh tượng này rất quen, nghĩ mất một lúc vẫn không nghĩ ra.
Mãi đến khi bưng hai bát sủi cảo đặt trên bàn thì nàng mới hiểu ra cảm giác quen thuộc từ đâu mà tới. Tống Trường Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới Ngạn Khải, cái người vẫn gọi nàng là Bánh Bao Nhỏ – Cà Rốt đại ca. Nói thật, thời gian trước tài nấu nướng của nàng luôn bị Ngạn Khải chế giễu, cả ngày buồn chán chui vào bếp kết bạn mới khiến tài nấu ăn của nàng tăng tiến không ít.
Không biết giờ hắn đón giao thừa kiểu gì, à mà, trong cung náo nhiệt như vậy, nhiều người bồi tiếp hắn như vậy, nhất định hắn sẽ không cô quạnh đúng không?
Tống Trường Tuyết nghĩ một lát thấy yên tâm nên không tiếp tục chú tâm đến vấn đề này nữa, đứng dậy ra cửa, thả hai bánh sủi cảo cho con chó mới mua hôm qua. Ngày vui cuối năm, mọi người cùng nhau phấn khởi, nàng không quan tâm động vật khác biệt.
Sau đó nàng ngồi đối diện với Trữ Khác, mang rõ ý cười nhìn chàng.
Theo phong tục Hoài Tống, đêm giao thừa, thành viên trong gia đình nhất định phải ăn một bánh sủi cảo vậy thì năm sau mới bình an. Vì lẽ đó nên Tống Trường Tuyết phải làm mọi cách để trước khi sang năm mới luộc được cho chàng một bát sủi cảo.
Trữ Khác cầm đũa nhìn vào bát của mình, nóng hôi hổi, đây là lần đầu trong đời hắn ăn thứ mình làm, thậm chí hắn còn không dám ăn.
Tống Trường Tuyết lườm chàng một cái, chàng lập tức gắp một bánh lên, khẽ thổi rồi đưa vào trong miệng.
Tống Trường Tuyết đầy mong chờ: “Có ngon không?”
Bánh sủi cảo kia rất nóng, ăn vào có cảm giác ấm áp lạ thường, ấm đến tận tim.
Trữ Khác rất thành thực: “Ngon, thật đấy.”
Tống Trường Tuyết nghe mà vui sướng, được khen nên càng thêm vui hơn.
“Năm nay không thể ăn cơm tất niên thế nhưng sủi cảo cũng rất được.” Tống Trường Tuyết uống một ngụm nước, ấp úng, “Thật ra không khác với Tống phủ là bao. Trước kia tầm này ở Tống phủ cũng chỉ là cùng ăn bữa cơm tất niên, nhưng mà cả nhà chẳng ai nói gì, không có gì chơi vui hết. Nhưng rồi khi tan bữa về mẫu thân sẽ tự luộc sủi cảo cho thiếp ăn, nói rằng một nhà ăn bánh sủi cảo, cả năm sau đều bình an. Năm nay đến lượt thiếp luộc cho chàng, càng có thích không hả?”
Trữ Khác không trả lời, chỉ yên lặng ăn phần của mình, nghĩ một lúc chợt nói với nàng: “Sang năm ta với nàng về nhà một chuyến đi.”
“Dạ?” Tống Trường Tuyết chưa kịp phản ứng.
“Chắc nàng rất nhớ mẹ, ta với nàng cùng về Tống phủ một chuyến nhé.” Trữ Khác nhắc lại, trên mặt không có gợn sóng nào quá lớn.
Tống Trường Tuyết sững sờ, không gật đầu cũng không nói, chỉ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ăn sủi cảo, mũi đột nhiên cay cay. Nàng biết lời này nói ra từ miệng chàng phải có bao nhiêu dũng khí, vì nàng, chàng chấp nhận bị người khác xem thường…
Trong bếp đốt nến, gian phòng một khoảng sáng vàng ấm áp, sắc điệu ấm cũng lại yên bình, khiến người ta cảm thấy ấm cúng từ tận đáy lòng. Bên ngoài có nhà bắn pháo hoa làm người khác không thể ngủ, nhưng đây là cách thức đón năm mới tạm biệt năm cũ tưng bừng không thể thiếu của Hoài Tống, đốt pháo hoa ắt là điều không thể thiếu.
Nghĩ đến một năm sắp qua, nàng nghĩ mãi rồi đột nhiên nhăn nhó, đỏ mặt nói: “Cũng gả cho chàng lâu như vậy rồi, sao đến giờ chàng vẫn chưa từng nói yêu thiếp vậy.” Nói câu này thật sự ngượng, nàng không chịu xoay đầu lại, cũng không biết hôm nay mình làm sao rất dễ đỏ mặt.
Trữ Khác không nghĩ tới nàng lại nhắc đến đề tài này, bánh sủi cảo vẫn dừng giữa không trung. Tống Trường Tuyết thấy bộ dáng chàng như vậy hừ một tiếng chẳng quan tâm nữa. Không phải chỉ muốn chàng nói một câu, làm gì kinh ngạc đến vậy, đáng ghét! Làm như mình bắt chàng phải nói thế không bằng…
Không để nàng tiếp tục nghĩ vẩn vơ, Trữ Khác chợt mở miệng, mang theo chút ý cười, “Nàng muốn nghe… Vậy giờ ta nói cho nàng nghe.”
Nam nhân mặt như ngọc, khóe miệng cong lên, giọng nói thanh sảng như ánh trăng xa vời.
“Đời này Trữ Khác, trừ sinh tử quyết không rời Tống Trường Tuyết.”