Liên tiếp mấy ngày uống thuốc nên mặt cũng dần khởi sắc, tuy thỉnh thoảng vẫn ho khan hai tiếng nhưng cũng đã khôi phục dáng vẻ tươi tắn của ngày xưa. Không phải vô tình ho khan, căn bản còn không biết là vừa bệnh dậy, một lần đi mấy bước cũng không quá tốn sức.
Trữ Khác rất phấn khởi, Trường Tuyết nhà hắn thật dễ nuôi, ngã bệnh uống mấy ngày thuốc là khỏe, giảm được những thứ cần giảm.
Tuy không còn suy yếu như mấy ngày trước nhưng Trữ Khác vẫn không cho phép nàng xuống giường, sợ nàng lại bị lạnh. Tống Trường Tuyết đành phải buồn bực ngán ngẩm ngồi trên giường nhìn chàng viết chữ.
Trữ Khác vốn không có ý định viết chữ trong phòng nhưng lại không chịu được nũng nịu của nàng, không thể làm gì khác hơn là chiều theo, chuyển toàn bộ bàn sách sang gian phòng bên, mặc dù chỉ là vài cuốn sách.
Tống Trường Tuyết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng chàng, thấy chàng không chơi cùng mình, mím môi, không biết có phải đang cố ý lẩm bẩm cho chàng nghe hay không.
“Thiếp chán quá à…”
Vèo !
Từ không trung bay đến một quyển Tam Tự Kinh.
“…” Tống Trường Tuyết đen mặt, đem cái quyển sách cho trẻ mới học chữ kia ném trở lại, không phục ồn ào, “Chàng đừng có coi thường thiếp! Những chữ này thiếp đều biết hết! Hừ, mang một quyển sách cao cấp qua đây!” Dáng vẻ phóng khoáng như gọi thêm ly rượu nữa.
Vèo !
Từ không trung lại bay tới một quyển sách, chỉ là tên sách quá nhỏ nên không nhìn rõ là chữ gì.
Sau khi ném xong, Trữ Khác tiếp tục làm việc của mình, mặt vô cảm.
Tống Trường Tuyết với lấy nó, mở quyển sách ra, tầm mắt vừa rơi xuống cả khuôn mặt đỏ như gan heo! Đây đây đây là cái trò chơi gì!
Ngó qua tựa sách: Xuân Cung Đồ – Tái bản.
Tống Trường Tuyết lập tức gập sách lại, tức đến thở hồng hộc. Nàng phẫn nỗ, đúng là bôi nhọ có văn hóa, bôi nhọ có văn hóa!
Nhưng mà tranh vẽ cũng rất thật…
Mặt Trữ Khác không biến sắc, “Cho nàng giải buồn nhân đây cố gắng học hỏi một ít, đến lúc thực hành có thể phát huy tác dụng, không cần cảm ơn.”
“…”
Tống Trường Tuyết cảm thấy chàng đang sâu sắc sỉ nhục nhân phẩm của mình!
Nàng cường điệu: “Thiếp còn lâu mới xem những thứ này!”
Trữ Khác mặc nàng, cố tình không để ý tới nàng một lúc. Thấy tình cảnh này, Tống Trường Tuyết vụng trộm mở quyển sách kia ra, hổ thẹn xem… Cố ý không phát ra âm thanh. Tư thế kỳ quái trong sách này đều thật xấu hổ mà, a a a xấu hổ chết đi được!
Chỉ cần bên kia Trữ Khác có động tĩnh gì nàng lập tức khép ngay sách lại, căm tức nhìn bóng lưng chàng, vẻ mặt một bộ thà chết cũng không chịu xem.
Trữ Khác vừa viết chữ cũng bất động, con mắt hơi quét qua thấy bộ dáng nàng đang nhăn nhó, khóe miệng không khỏi uốn cong.
“Xem vui không?” Hắn bất ngờ hỏi một tiếng.
Vèo !!
Quyển sách kia bay thẳng về phía mặt hắn, lại bị hắn cười tránh thoát…
Trữ Khác cũng không biết chắc quyển hai này có thể xong trong mấy ngày. Hắn dọn đồ dùng trên bàn xong liền đi tới chỗ nàng, vươn tay muốn ôm nàng xuống giường.
“Hừ, chàng muốn làm gì!” Tống Trường Tuyết mới vừa nhìn thứ đó, đỏ mặt, nhất thời đề phòng hơi lùi phía về sau, lại cường điệu một lần nữa, “Thiếp sẽ không học theo cái tư thế đó đâu!!”
“…” Trữ Khác đã hiểu. Nhìn cái dáng nhỏ lo lắng kia mà bật cười. Càng nghĩ càng thấy buồn cười, tay không dừng ôm lấy eo và vai nàng.
Tống Trường Tuyết bị cười nhạo mà không hiểu gì, “Gì vậy.”
“Nàng muốn đi đâu đây…” Khó khăn lắm Trữ Khác mới ngừng lại, vẫn cười nói.
Nhận ra mình nghĩ sai, lập tức mặt Tống Trường Tuyết đỏ bừng, luống cuống hận không thể kiếm sợi mỳ treo cổ, nháy mắt chợt có cảm giác kỳ diệu. Ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt Trữ Khác, chàng vừa cười vui vẻ như vậy, hình như từ khi quen chàng đến nay chưa từng thấy chàng cười thật lòng như thế…
Trữ Khác không biết nàng đang nghĩ gì trong đầu, bị nàng nhìn đến khó chịu đành lảng sang chuyện khác: “Không phải nàng mới nói thấy chán sao, mang nàng ra ngoài đắp người tuyết.”
Nói rồi hắn ngồi bên mép giường nhấc chân nàng lên, đôi hài bông mấy hôm trước mua cho nàng rất dày, đi vào rất ấm.
Tống Trường Tuyết vừa thấy đôi hài bông thêu mẫu đơn đỏ, ngay tức khắc như thỏ con giật gân giãy giụa, làm ầm lên: “Xấu quá xấu quá! Thiếp không muốn mang đâu!”
Gần đây chàng thích phong cách này hả! Người ngoài không thấy chăn đã đành còn mua cùng kiểu hài! Nàng đi ra ngoài sao dám nhìn ai chứ! Sao mà dám nhìn ai chứ!
“Đẹp.” Trữ Khác giữ lại cặp chân không an phận kia, nghiêm túc, “Nàng mang gì cũng đều đẹp hết.”
Tống Trường Tuyết bất chợt yên lặng không nháo nữa, mặc cho chàng mang đôi hài bông xấu đến không yêu thương nổi, không hiểu sao mũi lại cay cay.
Thật ra câu nói kia rất bình thường lại khiến tim nàng thấy ấm áp, có một cảm giác không nói thành lời.
Mang hài xuống giường, hai người ra ngoài đắp người tuyết.
Cửa vừa được đẩy ra Tống Trường Tuyết lập tức nheo mắt theo. Bên ngoài một cảnh tuyết trắng xóa, vô cùng chói mắt. Những gian nhà trên đất đều bị phủ một lớp tuyết trắng vô tận, không có một khoảng hở. Tuyết trút xuống bao nhiêu ngày, nàng cũng nằm trên giường bấy nhiêu hôm. Khi không còn e ngại nữa, Tống Trường Tuyết giẫm lên vài bước, nghe được tiếng tóp tép vang lên mà phấn khích tột cùng.
Lo nàng chưa khỏi hẳn, Trữ Khác vào nhà mang cho nàng một cái ô, dúi vào tay nàng rồi nói: “Nàng cứ đứng đây xem, có ta đắp là được…”
Tống Trường Tuyết cắt ngang lời chàng, “Đừng có tùy tiện kỳ thị thiếp, thiếp cũng phải đắp người tuyết chứ!” Nói rồi đặt ô sang một bên, vui vẻ đi đắp cầu tuyết, la hét, “Thiếp đắp cầu nhỏ, chàng đắp cầu lớn. Chúng ta cùng đọ xem ai nhanh hơn nhé.”
Trữ Khác bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, chấp nhận quy tắc thi đấu không công bằng này…
Hai người bận bịu trong tuyết hồi lâu, kết quả Trữ Khác đã đắp được cầu lớn còn cầu nhỏ trước mặt Tống Trường Tuyết vẫn chưa ra hình thù gì.
Cũng tại bởi nàng quá lề mề, mới đắp được một chút đã chạy vào tìm nước ấm, tìm xong lại quay lại đắp, chất được một đống lại chạy vào tìm… Hết cách rồi, chỗ tuyết này thật sự rất lạnh, lạnh đến không chịu nổi. Nàng có hơi chột dạ liếc sang thành quả của Trữ Khác thì thấy chàng đang bước về phía mình. Nắm hai ba lần liền đắp xong cầu nhỏ của mình, sau đó mang đến chỗ cầu lớn và đặt lên trên.
Tống Trường Tuyết cảm nhận được sự khinh bỉ sâu sắc, khó chịu theo đến, nhìn cái người tuyết có hơi quy mô kia một lúc lâu, “Nhà chúng ta không có cà rốt…”
Trữ Khác vào trong nhà tìm xung quanh xem có đồ gì có thể thay thế không.
Tống Trường Tuyết buồn chán chờ chàng ở bên ngoài. Hình như có thứ gì đó đập vào người nàng một cái, ngạc nhiên nhìn qua hóa ra là một củ cà rốt tươi…
Đây là cái tình huống gì? Nàng khó hiểu nhìn quanh, nỗ lực tìm kiếm đáp án. Đúng như dự đoán đã thấy một người đứng ở cửa nhà bên, là thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó, không tính là thanh bạch chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú thôi. Thiếu niên kia trốn nửa người sau cửa, nhìn thẳng vào nàng.
Cậu đứng ở đó ngó trộm đã lâu, thấy nàng nhìn người tuyết tròn vo mà đờ ra liền biết nàng ấy thiếu cái gì. Vội chạy vào trong nhà mang một củ cà rốt ra nhưng lại không tiện tự mang đến, không thể làm gì hơn là lén lút ném cho nàng ấy.
Tống Trường Tuyết nhìn ngó, lại nhìn sang củ rau dưới đất đành khom người nhặt lên. Đại khái cũng cảm nhận được thiện ý của hàng xóm, nàng nhìn cậu cười hì hì, tỏ ý mình muốn cảm ơn.
Trữ Khác mang hai con mắt ra ngoài, à không phải, là mang mấy hạt đậu dùng làm mắt ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy nàng cầm cà rốt mà ngẩn ngơ, có hơi khó hiểu không hiểu nó từ đâu tới, đang định hỏi thì.
Cửa nhà bên truyền đến tiếng quát lớn.
“Trương Đại Chùy! Bà đây bảo nhà ngươi rửa rau! Nhà ngươi chết dí ở ngoài đấy làm gì mà lâu thế hả!”
“Mẹ! Ái ôi! Đừng đừng đừng kéo tai con.”
Phía bên kia truyền sang tiếng thiếu niên kêu đau, hai người ở bên này cũng theo đó nhìn sang thì thấy cậu kia không hề có sức kháng cự bị một bàn tay lôi vào trong. Đóng cửa, nhưng bên trong vẫn chưa yên tĩnh được.
Trữ Khác nhìn qua đó, lại nhìn qua cà rốt trong tay nàng, một bộ đã hiểu rõ. Cũng không biết tại sao đáy lòng trào lên cảm giác nguy hiểm khó lường.
Tống Trường Tuyết chẳng quan tâm lắm, đón lấy hạt đậu từ tay chàng gắn lên trên tuyết. Hai cái mắt nhỏ híp híp đến buồn cười, rồi lại dùng cà rốt làm mũi cho người tuyết.
Tống Trường Tuyết lùi sau hai bước, mãn nguyện nhìn tác phẩm của mình, tiếp tục chỉ huy, “Đắp thêm người nữa!”
Trữ Khác không phản bác ý nàng, ngồi xổm xuống làm tiếp, lúc sau đã dựng lên một dáng người tuyết.
Bấy giờ Tống Trường Tuyết mới thở hồng hộc chạy tới, nàng vừa đi xa kiếm cành cây, thấy chàng mới đó đã đắp xong mà không khỏi thở dài: “Chàng nhanh thật nha…”
Nàng ngó quanh một lát, mang hai cái cành xòe ra cắm trên đỉnh đầu một người tuyết, trông thấy giống hai chỏm tóc hướng lên trời của tiểu cô nương, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Đây là thiếp.”
Sau đó tiếp tục bẻ đôi củ cà rốt, đem một nửa làm mũi cho người tuyết mới, mũi của người này tương đối cao. Rồi cắm một cành cây trơ trụi vào đỉnh đầu làm nam tử đội mũ quan.
Nói: “Đây là chàng.”
“… À.” Trữ Khác liếc qua hai người tuyết vô cùng thê thảm kia, gượng cười hai tiếng.
“Chúng ta đặt chúng ở bên cửa, mỗi đứa một bên làm giữ cửa luôn.” Tống Trường Tuyết mơ mộng, rất muốn biến thành sự thật lại chợt thấy Trữ Khác đang đi về phía mình, đặt hai người tuyết đứng ngay ngắn cạnh nhau, nhân tiện cũng đè đầu bản sao Trường Tuyết, để nàng thấp đi một chút.
Thấy chàng coi thường chiều cao của mình, Tống Trường Tuyết hừ một tiếng, tức đến nổ đom đóm cầm ô mang vào phòng, nhất quyết không tiếp tục để ý đến chàng nữa.
Trữ Khác vẫn đứng đó ngắm nhìn thành quả. Mảnh tuyết trắng bị hai người đào bới tạo thành những lỗ lớn nhỏ. Hai người tuyết xấu đến thảm thương đứng hai bên nhìn nhau “đắm đuối”, mắt giống nhau, một mũ cao cao một mũi thấp tẹt, thật sự không hiểu sao lại xấu đến vậy…
Trữ Khác cau mày nhìn một lúc lâu chợt nở nụ cười.
***
Hôm sau.
Gian nhà đã lâu không có người ngoài tới, đột nhiên có khách tới thăm.
Nghe có tiếng gõ cửa, quả thật Tống Trường Tuyết cứ nghĩ mình đang mơ. Trữ Khác đang đọc sách, nàng nhanh nhẹn đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở nàng liền bị cảnh trước mắt làm cho sợ hết hồn.
Đứng ngoài cửa là một phụ nhân ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân thể có phần đầy đặn, mặt tươi cười ôm một sọt rau củ quả chen vào, dẫn theo tiếng cười sảng khoái.
“Đại Chùy nhà ta nói có cô nương trẻ tuổi đến đây sống. Ta thấy đông dài, cháu sống một mình cũng không dễ dàng gì nên mới mang ít rau củ đến cho cháu chế biến.
Hả? Tống Trường Tuyết tỏ rõ vẻ khó hiểu, thấy bà nhiệt tình như vậy cũng ngại không nói, không thể làm gì hơn là đón bà vào nhà.
Cái tên Đại Chùy to lớn thế kia nhưng người thật vừa gầy vừa nhỏ, cả người hoàn toàn bị mẫu thân che hết, lúc này mới từ từ đi ra từ sau lưng mẹ cậu. Không dám nhìn thẳng vào nàng, cúi gằm mặt, chỉ là vô tình hoặc cố ý đến ngắm nàng.
“Trời! Để ta xem nào, cháu nói xem cháu là một cô nương đàng hoàng mà sao lại chỉ ở đây có một mình. Đại Chùy nhà ta còn…” Lời đại nương còn chưa trọn thì bỗng dừng lại.
Trữ Khác tối sầm mặt đi ra từ bên trong…
Nhìn qua bọn họ rồi im lặng bước đến bên cạnh Tống Trường Tuyết, bộ dáng chính là đang tuyên bố quyền sở hữu.
Đại nương đột nhiên ngoái đầu nhìn qua nhi tử của mình, hiểu ra có thể là thằng nhóc này chưa nói rõ nên chỉ ngượng ngùng ngoảnh lại cười ha hả: “Hóa ra đã có nhân gia… Không sao không sao, chỗ rau củ này đều tặng cho cháu, hai người vẫn còn thiếu ta có thể cho thêm, cùng là hàng xóm láng giềng, có chuyện khó gì cứ nói với ta! Ta có thể tận lực giúp đỡ!”
Trữ Khác không quan tâm những lời bà nói, đôi mắt không dịch chuyển nhìn xuống thiếu niên đang cúi gằm đầu kia, trong lòng không ngừng nhịn tức.
Tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh mà dám mơ tưởng đến nương tử của hắn?
Tự tìm chỗ chết!