Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhớ đến đại tiểu thư Lương Quốc công phủ được gửi nuôi ở chùa Hoa An. Cũng không quá ngạc nhiên, sống ở ngoài quá lâu, loại trường hợp ngượng ngùng này cũng coi như là bình thường.
Thiếu nữ nhã nhặn kia sau khi nghe xong cũng tự giới thiệu: “Trượng phu ta là Hoài An hầu Nghiêm Thuật Chi. Tuổi muội xấp xỉ tuổi ta, gọi ta Tương Nhi cho tiện. Sau khi tan yến, muội muội không ngại đến phủ ta chơi chứ.”
Hoài An hầu Nghiêm Thuật Chi? Trong lòng Tống Trường Tuyết nổ banh một tiếng.
Đó không phải đối tượng Lương Chiếu Đường bỏ trốn sao!!!
Hắn có phu nhân???
Tống Trường Tuyết rất tò mò, nghĩ mãi vẫn không thông, nàng thấy không bằng nhân cơ hội này ngó qua Hầu phủ, vậy nên dứt khoát đáp: “Nếu Tương Nhi tỷ tỷ đã có lời, như vậy không đi đâu được.”
Lư Tương mỉm cười gật đầu.
Thái hậu xưa nay là người tiết kiệm, không muốn phô trương, nhưng ngay cả vậy thì tiệc rượu trong cung cũng không hề kém khí thế.
Cung nữ thái giám yên lặng lui tới bày lên những món nóng ngon miệng, sau một hồi chúc tụng, thọ yến cứ vậy bắt đầu.
Các phi tần, phu nhân, tiểu thư nói chuyện phiếm, nhấp vài ly rượu, cũng không đến nỗi quá ồn ào. Tống Trường Tuyết khẩn trương, chỉ vùi đầu ăn linh tinh. Bất chợt nàng cảm giác được có tầm mắt rơi trên người mình, ngẩng đầu thì thấy mẫu thân trên danh nghĩa của nàng Lương phu nhân đang ngồi chéo góc đối, sắc mặt lo lắng.
Tống Trường Tuyết cười xấu hổ với bà một cái, quay mặt đi liền phát hiện vị tiểu thư quan gia xinh đẹp động lòng người phía đối diện đang nhìn mình đầy khinh thường, tầm mắt giao nhau, người nọ khinh bỉ quay đầu đi.
Tống Trường Tuyết chẳng hiểu tại sao, tiếp tục uống canh.
Yến hội quả thực khô khan nhạt nhẽo, từng người lên dâng lễ vật mừng thọ. Nhóm phi tần trong cung túm năm tụm ba cười nói bên mấy bàn trái cây, những mệnh phụ khác thì nhờ người truyền ý đưa lần lượt dâng thọ lễ. Tống Trường Tuyết gần như là ngủ gục luôn.
Đáng ra những lúc thế này sẽ không có chuyện của mình…
“Ai gia nghe nói cách đây vài ngày Hoàng thượng có đứng ra tứ hôn cho Thừa tướng, nàng dâu mới cũng có tới? Có thể để ai gia nhìn một cái.”
Hai chữ Thừa tướng vang lên, Tống Trường Tuyết giật cả mình.
Mặt nàng dần lúng túng, căng thẳng đứng dậy, tầm mắt mọi người đều dừng trên người nàng. Quốc công phu nhân đột nhiên đứng lên, bước đến bên người Tống Trường Tuyết, nâng tay áo nàng cùng nhau bước, nói nhỏ bên tai nàng: “Mẹ đi lên với con, nói ít, đừng để lộ.”
Tống Trường Tuyết ngơ ngác mặc phu nhân kéo tay, đáy lòng thật ấm áp.
Thái hậu ngồi ở chính giữa, tiệc của Đế hậu nằm ở bên sườn, có vẻ tường hòa nhưng rất trang nghiêm, lời hay ý đẹp được nói ra ở chính giữa đại điện, tường chạm hoa đào mừng thọ chính là đại biểu cho ngụ ý vô vàn tốt đẹp.
Dục Văn Đế dường như không có hứng thú với chuyện này, cúi đầu rót rượu, cũng chẳng nhìn ai, khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng sâu trong bóng mờ.
Lương phu nhân mới gần bước tới đã rất vui mừng: “Thái hậu thật sự càng ngày càng trẻ ra, nhớ trước đây khi cùng đi thả đèn, ngài cũng vẫn đẹp như vậy.”
Triệu Anh cười ảm đạm, kỳ thật bà cũng mới hơn ba bốn mươi tuổi, dung mạo vẫn như năm nào, cũng bởi tang phu từ trẻ nên có chút buồn bực kém vui mà thôi. Bây giờ cả người trang phục quý giá, nhìn có vẻ rất có tinh thần.
Tống Trường Tuyết lúc này mới thở nhẹ, xem ra Quốc công phu nhân với Thái hậu là khuê trung bạn tốt, cũng không có đặc biệt dọa người… Vừa muốn ngoái đầu nhìn Hoàng đế Hoàng hậu, thì lại bị chỉ đích danh.
“Đây là khuê nữ khanh sao, xem ra được gả cho người không tồi.” Thái hậu ngồi chính giữa, thản nhiên đưa mắt liếc Tống Trường Tuyết một cái.
Nàng không biết nên nói thế nào, chỉ thuận miệng thưa: “Phúc khí của Chiếu Đường đều do Thái hậu nương nương cùng bệ hạ ban cho…”
Tống Trường Tuyết nói xong thì lo lắng ngẩng đầu, đã thấy Thái hậu không nói lời nào, chỉ mang theo ngạc nhiên dừng trên người mình, không đúng, chính xác là vật trĩu xuống ở cổ mình.
Nàng mờ mịt đứng tại chỗ, không biết làm gì.
Lần đầu tiên Thái hậu luống cuống đứng bật dậy, nhận thấy không phải, lại từ từ ngồi xuống. Trong một khắc ánh mắt Thái hậu không có rời khối ngọc tỷ ở cổ áo Tống Trường Tuyết. Bà bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều năm về trước, những lời người đàn bà đó nói với bà… như khúc hồi ca vọng lại bên tai.
Hoàng hậu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẫu hậu?”
Triệu Anh bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn như không nhìn Tống Trường Tuyết, chỉ nói: “Khanh lui xuống đi, lui xuống.”
Lần đầu Tống Trường Tuyết cảm thấy người hoàng tộc thật đáng sợ… Cũng không dám nhìn lại bọn họ, mang vẻ mặt ù ù cạc cạc theo Quốc công phu nhân lui xuống, trở lại chỗ ngồi, lại nghe trong đám có người nhắc: “Nghe nói đại tiểu thư phủ Quốc công gửi nuôi ở chùa Hoa An hơn mười mấy năm, đối với kinh Phật thập phần tinh thông, nói vậy tài văn chương cũng không rất tốt. Hôm nay thọ thần Thái hậu, không ngại chúc tặng một bài thơ?”
Tống Trường Tuyết cảm thấy ngày hôm nay tham gia thọ yến đúng là một sai lầm…
Làm thơ?
Nàng chỉ biết làm thế nào để chết thôi.
Ánh mắt Tống Trường Tuyết nhìn vào bên trong đám người, thì thấy người nói chuyện chính là vị tiểu thư quan gia mới nãy có ánh mắt khinh thường, nàng khó hiểu nhìn Quốc công phu nhân, không hiểu vì sao lại cứ nhằm vào mình.
Lương phu nhân rất nhanh tiếp: “Đây là Vân tiểu thư nhà Bộ binh Thượng thư, phụ thân vốn có ý đem con gái gả cho Trữ tướng. Bệ hạ sợ bọn họ sau thông gia thế lực độc đại, mới đột nhiên hạ chỉ tứ hôn con gái ta với Thừa tướng, Quốc công phủ không có thực quyền… Bệ hạ tính toán đánh trước.”
Tống Trường Tuyết bỗng nhiên ngộ ra, khó trách Vân tiểu thư cứ không ưa nhìn mình.
Nhưng mà, chuyện trọng yếu trước mắt không phải chuyện này, Tống Trường Tuyết chần chừ xoay người, vừa muốn nói một câu ta sẽ không làm thơ…
Lại nghe Thái hậu lên tiếng: “Vân Gia nhà ngươi đã quên rồi sao, ai gia vẫn luôn không có hứng thú với thi từ ca phú.”
Lời này nói ra sắc mặt người kia cứng đờ, không dám nói nữa.
Không biết là vô tình hay cố ý, Tống Trường Tuyết bỗng nhiên cảm thấy Thái hậu có ý giải vây cho mình, có chút buồn bực ngước mặt nhìn thoáng bên trên một cái, thì thấy Dục Văn Đế ngồi đối diện với mình, chỉ là cách quá xa không nhìn rõ.
Ánh nắng dần dà hắt xuống, không khí có chút yên bình đến lạ.
Thọ yến cứ hữu kinh vô hiểm như thế mà qua đi, mặc dù còn có rất nhiều chuyện kỳ quái Tống Trường Tuyết không rõ, nhưng nàng vẫn luôn là cái người mơ mơ màng màng, cũng không muốn biết rõ sự việc.
Quốc công phu nhân dặn nàng sớm quay về Tướng phủ, Tống Trường Tuyết ngoan ngoãn vâng dạ. Nhìn bóng bà đi xa, xoay người liền đến kiệu phu nhân Hoài An hầu.
Dọc đường đi mặc dù vẫn còn chút xấu hổ, nhưng nói cái đã đến rồi. Lư Tương nhã tĩnh dịu dàng, đúng chuẩn tiểu thư khuê các, nói sai làm sai chuyện gì nàng cũng không buồn bực, chỉ cười nhẹ.
Phủ Hoài An hầu cũng rất là lớn, tuy là cái nơi này gặp nhiều cũng không khác nhau là bao. Tống Trường Tuyết yên lặng theo Lư Tương đến phía sau tiền thính, hạ nhân tiến lên dâng trà, hai người cứ ngồi đối mặt như vậy, nói chuyện câu được câu không.
Lư Tương nói: “Muội muội khí sắc thật tốt.”
Tống Trường Tuyết tiếp: “Tỷ tỷ khí sắc cũng tốt mà.”
“Muội muội hình như rất thích uống trà này?”
“Tỷ tỷ hình như cũng rất thích uống đó.”
…
Quả thực Tống Trường Tống ngồi như bị kim châm.
Nàng đến đây chủ yếu là muốn biết rõ Lương Chiếu Đường rốt cuộc có ở nhà hay không, vậy mà lại chỉ có thể cùng nữ chủ nhân ngồi nhàn thoại chuyện nhà. Tuy rằng cũng không có gì không đúng, nhưng chính bởi tâm ngứa nên ngồi không được, chung quy cảm thấy phải được dò xét xung quanh mới tốt.
Do dự cả buổi, lúc này Tống Trường Tuyết mới ngượng ngùng mở miệng: “Ngồi mãi cũng lấy làm chán, dẫn ta dạo quanh Hầu phủ có được không?”
Lư Tương cảm thấy đây đúng là chủ ý hay, nhấc tay áo cười: “Đúng là. Muội cái gì cũng đều đã gặp qua, cũng không còn gì để xem, đi ra ngoài một lát vậy.”
Nỗi buồn Tống Trường Tuyết được phá tan, nhất thờ vui vẻ bước ba bước cao, chẳng nói chẳng rằng, lôi kéo nàng hướng ra bên ngoài: “Đi thôi đi thôi!”
Không khí bên ngoài rõ ràng thoải mái hơn nhiều, hai người giống như tỷ muội lâu năm, vừa đi vừa tán gẫu. Lư Tương dẫn nàng đến đài nước, chỉ vào bể đầy cá chép, kể: “Thực ra bể này vốn dĩ không có cá, phụ thân Hầu gia thích cá, vậy nên mới có nhiều cá chép thế này.”
“Phụ thân Hầu gia?” Tống Trường Tuyết tiếp lời hỏi.
“Đúng vậy. Nhắc đến… Chắc ông cũng đã hai màu tóc, từ quan nhiều năm như vậy rồi, cũng không cho phép chúng ta đi thăm.”
Nghe xong, trong lòng Tống Trường Tuyết ấm áp đến kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ vì sao.
Nói cả đường, hai người bên tri bất giác đã tới sau hoa viên. Lư Tương nhìn thấy những cọng cỏ thuốc trên mặt đất được chăm sóc chu đáo, hăng hái muốn nói lai lịch cỏ này cho Tống Trường Tuyết, bỗng sau núi giả có tiếng người vọng đến.
“Nghiêm Thuật Chi ta nói cho ngươi hay, đời này ngươi đừng mong chạm vào ta!”
Lời vừa dứt, liền có giọng nam khẽ khàng an ủi: “Đường Nhi… Nàng không phải luôn miệng nói yêu ta, cả đời phải chung một chỗ với ta hay sao? Nhiều cửa khó như vậy chúng ta đều đã đi qua, không thể nhẫn thêm một chút thời gian nữa sao?”
“Nhẫn? Ta nhẫn bao lâu rồi? Ta đường đường là đại tiểu thư Lương Quốc công phủ, bị ngươi giấu nuôi trong thư phòng! Vài ngày? Mấy chục ngày? Hay muốn giấu vài năm?! Ta đào hôn theo ngươi! Theo ngươi ruồng bỏ song thân! Ngươi chỉ dùng một câu bỏ trốn làm thiếp để đối phó ta? Ta khinh!”
“Khuôn phép Tổ tông để đó, ta cũng rất khó xử mà… Trừ phi nàng ta chết, nếu không nàng thế nào cũng phải làm thiếp thôi. Đợi ta, để ta nghĩ cách, nhất định sẽ để nàng quang minh chính đại…”
“Đủ rồi Nghiêm Thuật Chi!” Giọng của nàng kia dường như vô cùng phẫn nộ, chặn đứng lời của hắn, “Ta không phải đến đây tranh chính thất với Lư Tương, ta đến là để đoạt đàn ông với nàng ta! Nhưng hành động của ngươi khiến ta lạnh thấu tim, cũng được… Giờ ta nói rõ cho ngươi biết, thân ta còn nguyên vẹn, chỉ cần ta nguyện ý, vẫn có thể trở về làm Thừa tướng phu nhân!”
“Nàng dám!” Nam nhân tựa hồ cũng phẫn nộ đứng dậy, “Lương Chiếu Đường! Nàng đừng không biết phải trái!”
Bên này Tống Trường Tuyết nghe mà ngơ ngẩn cả nửa ngày, còn không phản ứng lại.
Chỉ thấy Lư Tương bên người mặt trắng bệch chạy đi.